“Tôi… tôi chịu trách nhiệm là được!” An Viễn Đạo bị ép hỏi, buồn bực cầm mũ đi thẳng vào phòng tắm.
Rõ ràng là con bé kia sai, mà hiện tại lại hoàn toàn thay đổi thành anh ta sai, chuyện này là sao hả?
Phương Lượng vất vả đi huấn luyện ngoài trời quay về, lúc biết Nhiếp Nhiên vẫn còn đang đứng ở đó thì anh ta không thể kiềm chế được nữa.
Sáu ngày, còn tiếp tục như vậy nữa sẽ chết người đấy!
Nhưng đang là giữa ban ngày, anh ta sợ sẽ khiến mọi người chú ý, hơn nữa anh ta vừa hoàn tất đợt huấn luyện thể lực nên đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát. Chờ đến đêm anh ta mới làm giống Nghiêm Hoài Vũ mấy ngày trước, lén lút giấu hai cái bánh bao trong ngực rồi đi tới thao trường.
“Cho em này!”
Nhiếp Nhiên đã nghe thấy tiếng động từ lúc nãy, cô vừa mở mắt ra thì thấy Phương Lượng đưa tới một cái bánh bao.
Ài… Lại nữa!
Ý chí của cô không kiên định đến mức ấy đâu, có thể đừng hết người này đến người khác đến dụ dỗ cô được không?
Nhiếp Nhiên lắc đầu. Mấy ngày không được uống nước, lại thêm hôm trước đứng ở dưới tuyết suốt cả một ngày nên cô bị cảm lạnh phát sốt, giờ mở miệng ra là họng lại đau như bị lửa đốt, cô cất giọng khàn khàn: “Em không ăn.”
“Cho dù là phản kháng thì em cũng phải ăn một chút đi chứ! Không có ai nhìn thấy đâu, em mau ăn đi.” Phương Lượng để cái bánh bao ở cạnh miệng cô.
Nhiếp Nhiên cố hết sức cười yếu ớt, đôi môi cô khô nứt nên chỉ cần cười một cái là nứt toác rớm máu, “Thầy cho rằng em không biết có người đang nhìn chằm chằm vào nơi này sao?”
Từ đêm ngày thứ tư An Viễn Đạo có thể nắm bắt đúng thời điểm để tới bắt Nghiêm Hoài Vũ là cô biết An Viễn Đạo vẫn luôn ở trong bóng tối yên lặng quan sát mình.
Đương nhiên Phương Lượng cũng biết điều này, chỉ là anh ta cảm thấy mình có thể ở đây một lúc lâu như vậy rồi mà không bị bắt trở về thì hiển nhiên An Viễn Đạo cũng đã ngầm đồng ý rồi.
Nếu đã đồng ý thì có bị nhìn chằm chằm hay không đâu còn quan trọng gì nữa?
Phương Lượng cau mày nhìn cô không chịu cắn cái bánh bao trong tay mình, anh ta tức giận nhíu mày lại, “Sao em lại quật cường như vậy hả! Lúc ở đại đội tân binh, tôi cho là em đã bướng bỉnh lắm rồi, không ngờ tới đây em còn ác liệt hơn! Trong quân đội chỉ có phục tùng, phục tùng là thiên chức của quân nhân, chẳng phải tôi đã nói câu này với em từ lúc đầu rồi sao?”
“Phương Lượng, em cũng đã nói em không thích hợp tới đây.”
Nhiếp Nhiên nhếch khóe môi lên cười làm Phương Lượng hơi ngẩn người ra, anh ta lập tức cau mày, nói: “Cho nên em làm thế này là đang cố ý phản kháng?”
“Không hẳn là như vậy.”
Nhiếp Nhiên khẽ cúi đầu, không tiếp tục nói nữa.
Nhưng Phương Lượng lại cuống cả lên, “Không hẳn là như vậy có nghĩ là gì? Rốt cuộc là em muốn làm gì hả?”
Chẳng lẽ cô làm như thế này là vì muốn rời khỏi đội dự bị sao?
Nhiếp Nhiên không muốn trả lời câu hỏi dai dẳng của Phương Lượng, cô còn muốn anh ta mau đi đi, “Thầy mau trở về ngủ đi, thầy là người của lớp 1, cẩn thận không lại bị để ý rồi ném sang lớp 6 đấy.”
Lúc này rồi mà cô còn nói đùa với anh ta cơ đấy, Phương Lượng thật sự vừa tức vừa buồn bực với cô.
Nhưng lần nào anh ta cũng phải bó tay.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Gió bấc cuốn tới, Nhiếp Nhiên đứng ở trong thao trường trống trải, cô bắt đầu có cảm giác đầu mình càng ngày càng đau, tầm mắt mơ hồ có bóng chồng lên nhau, từ phần eo trở xuống đã lạnh cóng không còn cảm giác từ lâu.
Không được, phải cố gắng nhịn thêm một chút, thêm một chút nữa mới được!
Cô lấy móng tay đâm vào lòng bàn tay, hòng dùng đau đớn khiến mình tỉnh táo lại.
“Cô làm như thế này, ba của cô sẽ tức giận đấy.” Một giọng nói vang lên khiến cô phải mở mắt.
Uông Tư Minh? Muộn thế này rồi anh ta còn tới đây làm gì?
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Phiền thật đấy, cả đám đều tới quấy rầy cô, không biết người chưa ăn cơm không thể nói nhiều được à? Làm thế sẽ bị tiêu hao thể lực đấy!