Còn chưa bắt đầu đánh, đốm lửa trong mắt hai người đã bùng lên rừng rực.
Nhiếp Nhiên chung nhóm với Kiều Duy.
Tính cách của Kiều Duy không thô bạo như Nghiêm Hoài Vũ, anh ta tham gia quân đội với tâm tính như đang đi chơi, vậy nên mới chơi chung nhóm với Nghiêm Hoài Vũ.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ cho rằng nữ binh không bằng nam binh, vậy nên nhất định phải nương tay đó.” Kiều Duy đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu cười.
Anh ta không hề quên, lần trước trên xe lửa, Nhiếp Nhiên đã đối đãi với tên trọc đầu kia thế nào. Thủ đoạn tàn độc, chẹp chẹp… làm cho đàn ông như anh ta nhìn thấy cũng phải tặc lưỡi.
Có điều, chính vì như vậy nên sự hăng hái nhiệt huyết của nam nhi ở trong người vẫn khiến anh ta rất mong chờ vào trận đấu này của hai người.
Khóe miệng Kiều Duy vẫn mang theo nụ cười không quan tâm, nhưng nắm đấm trong tay lại siết chặt vài phần.
Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi thở của anh ta khẽ thay đổi, đôi tay thả dọc bên người bất giác nắm chặt lại.
Đột nhiên, thân hình Kiều Duy chuyển động, lao thẳng tới.
Mắt cô chợt híp lại, không động đậy nhìn anh ta tới gần. Kiều Duy thấy cô ở cự li gần như vậy vẫn không hề né tránh thì hoảng sợ trong lòng, lập tức muốn thu nắm đấm về nhưng không kịp.
Không ngờ Nhiếp Nhiên chỉ khẽ nghiêng đầu đã tránh được nắm đấm của anh ta. Lúc này Kiều Duy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, anh ta liền kinh ngạc khi thấy Nhiếp Nhiên xoay người với tốc độ cực nhanh tới trước mặt mình, lưng gần sát trước ngực anh ta, sau đó tóm lấy nắm đấm còn chưa kịp thu về của anh ta nhanh như chớp, dồn sức kéo qua vai, quật người xuống đất.
Trên nền cát, lưng của anh ta đập “bộp” xuống, đau đến bỏng rát.
“Đã xin cô nương tay rồi mà cô vẫn còn tàn độc như vậy.” Kiều Duy sờ lên lưng mình, nhe răng trợn mắt bò dậy.
“Đã nhẹ tay rồi đấy.” Nhiếp Nhiên thờ ơ đáp.
Nếu là trước kia, một khắc khi cô áp sát Kiều Duy có lẽ đã dùng dao đâm thẳng vào tim anh ta chứ không phải là túm tay anh ta quật ngã qua vai đơn giản như vậy.
Kiều Duy lập tức cảm thấy mình đang bị khinh thường. Nếu không phải là vừa nãy anh ta tưởng Nhiếp Nhiên bị dọa đến choáng váng, nên anh ta mới đơ ra như vậy thì sao có thể bị cô đánh bại nhanh như vậy chứ?
Lòng hiếu thắng nổi lên, Kiều Duy xoay cánh tay, một lần nữa bày ra tư thế chuẩn bị, “Nếu đã như vậy, đấu lại lần nữa!”
Nói rồi, chân anh ta phát lực, tiếp tục xông lên.
Nhiếp Nhiên chau mày, cô tưởng là đánh xong rồi là thôi, sao lại phải đánh tiếp lần nữa?
Hơn nữa, thấy bộ dạng đó của Kiều Duy, hình như càng thất bại lại càng hăng hơn thì phải?
Nhiếp Nhiên thấy anh ta định đánh trực diện với mình một lần nữa thì vội vàng né tránh, nhưng không ngờ lần này Kiều Duy như thể biết được đường của cô, tay đột nhiên dang rộng như móng đại bàng tóm lấy vai cô, khiến cô không thể tránh tiếp nữa.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên sầm xuống, một tay tóm lấy tay của Kiều Duy, dùng sức vặn.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Kiều Duy lập tức kinh hãi, để tránh bàn tay của mình bị vặn trật, anh ta vội vàng thuận theo hướng xoay của Nhiếp Nhiên, nhảy lên không trung quay, vững vàng tiếp đất.
Hai người lập tức tách ra.
Kiều Duy thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên, bộ dạng bình thản, lại thấy mình vì khẽ thở mà ngực nhấp nhô lên xuống, anh ta nhận ra Nhiếp Nhiên cố ý mài mòn thể lực của mình. Khi mất đi một lượng lớn sức lực thì tốc độ cơ thể sẽ chậm đi.
Xem ra, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh!