Sự cố bất ngờ xảy ra khiến Nhiếp Nhiên dừng bước lại.
Mấy cô gái sau lưng lập tức chạy đến.
“Chị Duyệt!”
“Chị Duyệt chị không sao chứ?”
“Chị có bị thương không?”
Nữ binh dẫn đầu tức giận trừng Nhiếp Nhiên nói: “Mẹ kiếp, con ranh chết tiệt này dám đẩy chị Duyệt, có phải cô muốn ăn đòn không hả!”
“Tiểu Ngải, đừng như vậy!”
“Chị Duyệt! Cô ta đã đẩy chị rồi, chị còn tốt bụng như vậy làm gì!” Cô gái đó tên là Trương Nhất Ngải. Cô ta lớn lên cùng Trần Duyệt từ nhỏ nên đương nhiên tình cảm rất tốt.
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt người bị hại của Trần Duyệt, không nhịn được cười lạnh một tiếng trong lòng, chơi loại kịch ngu si này không biết cho ai xem nữa.
Cô đang suy nghĩ thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, “Chuyện gì thế?”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại, lúc này mới hiểu, hóa ra là muốn diễn cho người mình yêu xem.
Mà vào lúc này, cô thấy Trần Duyệt thừa dịp mọi người không chú ý đến, mỉm cười khiêu khích với mình, hành động đó gần như không thể nhận ra.
Nhiếp Nhiên ném lại cho cô ta nụ cười lạnh châm biếm.
Dám giở trò với cô, còn dùng kỹ thuật diễn vụng về như vậy, đúng là ngu xuẩn!
“Chính trị viên, thầy đến thật đúng lúc, Nhiếp Nhiên của lớp 6 đánh người!” Trương Nhất Ngải lập tức kích động làm ầm lên.
Mấy nữ binh khác cũng vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, cô ta đánh người lớp 1 bọn em!”
“Chính trị viên, em đau quá, có lẽ là bị trẹo chân rồi.” Trần Duyệt vẫn chưa đứng lên, tỏ vẻ vô cùng yếu đuối. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi nhăn lại, răng khẽ cắn lên môi dưới. Hơn nữa không chỉ như vậy, từ đầu tới cuối cô ta không nói thẳng là bị đẩy, nhưng lúc nào cũng chêm lời đúng tạo thành nhận thức sai cho tất cả mọi người. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Về điểm này thì cô ta rất thông minh. Ngộ nhỡ đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, cô ta hoàn toàn có thể tìm cớ thoái thác, khi đó cái tội danh này sẽ đẩy hết lên đám ngu xuẩn xung quanh. Đương nhiên, cô ta còn có thể chủ động ôm trách nhiệm, như vậy càng có thể được lòng đám ngu xuẩn này.
Chậc chậc chậc, chiêu này chơi không tệ.
Nhiếp Nhiên không thể không tán thưởng. Ừm, có thể tham khảo một chút, đến Tết về nhà có thể dùng diễn xuất này chọc tức Diệp Trân.
Nhiếp Nhiên vẫn đang nghiên cứu cách diễn thì nghe thấy Hoắc Hoành ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Các cô đưa cô ấy đến phòng Y tế đi.”
Trương Nhất Ngải định cúi xuống đỡ cô ta, nhưng lại đảo con ngươi một cái, bất đắc dĩ nói: “Bọn em không đỡ được chị ấy, hay là chính trị viên giúp bọn em đi?”
Trần Duyệt vừa định nhấc mông khỏi mặt đất lập tức ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Hoắc Hoành.
Hiển nhiên, chính là ngồi chờ Hoắc Hoành bế.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Hoành ở bên cạnh. Chỉ thấy anh không hề nhìn Trần Duyệt ngồi dưới đất mà trầm mặt nhìn về phía Trương Nhất Ngải nói: “Không đỡ được tức là lực cánh tay của các cô không ổn, bây giờ lập tức đi huấn luyện xà kép và tập bụng mỗi loại ba mươi cái rồi quay lại.”