Lúc Nhiếp Nhiên đeo hành lí rời khỏi Quân khu 2, cô nghĩ rằng sẽ chẳng có ai đến tiễn mình, bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày kiểm tra rồi, tất cả mọi người đều đang liều mạng vì suất vào đội dự bị kia.
Cô đã cầm sẵn vé tàu hỏa, định ngồi xe bus đến nhà ga, nhưng không ngờ ở thời khắc cuối cùng, Dương Thụ lại vội vàng chạy tới.
“Cô đi đường phải cẩn thận đấy!” Hình như anh ta chạy hơi vội nên khi nói chuyện kèm theo cả tiếng thở dốc.
“Trong thời gian huấn luyện anh lại lén chạy ra đây, bị bắt được sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấy.” Nhiếp Nhiên cau mày.
“Không sao, tôi trở về ngay là được, sĩ quan huấn luyện sẽ không phát hiện ra đâu.” Dương Thụ còn dài dòng thêm mấy câu nữa nhưng đã bị Nhiếp Nhiên cướp lời, thúc giục anh ta nhanh trở về.
Trước khi đi Dương Thụ nhìn cô một cái thật sâu, môi run lên mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà quay người nhanh chân rời đi.
Đuổi được người đi rồi, Nhiếp Nhiên đeo hành lí đi ra khỏi Quân khu 2.
Doanh trại của Quân khu 2 mặc dù không xa xôi như đội dự bị nhưng nó cũng ở nơi hẻo lánh nhất trong thành phố, phải đi xe buýt quanh quẩn mấy tiếng, cuối cùng cô mới tới được nhà ga.
Bên trong nhà ga có rất nhiều người, trên gương mặt ai cũng đều tràn ngập sự vui vẻ.
Chỗ Nhiếp Nhiên ngồi có hai cặp đôi đang liên tục thể hiện tình cảm khiến Nhiếp Nhiên không chịu nổi, cô đành đi vào nhà vệ sinh, định sau khi ra sẽ tìm một vị trí yên tĩnh khác để ngồi.
Nhưng ngay lúc cô vừa tiến vào nhà vệ sinh, đột nhiên có một cái tay nắm lấy hông cô rồi kéo mạnh, làm cả người Nhiếp Nhiên ngã vào trong ngực của người kia.
Nhiếp Nhiên vô thức muốn tấn công cái tay đang nắm lấy hông mình, nhưng khi mùi hương quen thuộc chui vào trong mũi, tay cô bất giác hành động chậm lại.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Sao không tấn công tôi nữa, tôi còn đang muốn xem thử năng lực chiến đấu của em đấy.” Người đàn ông kia thấy cô định ra tay rồi thu tay lại bèn cười trêu chọc, lồng ngực anh hơi rung lên
Nhiếp Nhiên bị ép tựa vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và âm thanh rung động của anh, cô tỉnh táo hỏi: “Chơi vui nhỉ, Hoắc Hoành.”
Hoắc Hoành kéo cô vào khoang vệ sinh cuối cùng, hai người cùng trốn trong cái khoang nhỏ xíu, trên môi anh vẫn giữ nụ cười, “Em tiếp nhận ý kiến của tôi, tôi thật sự rất vui mừng.”
“Nhưng tôi chẳng vui, anh lừa tôi.” Nhiếp Nhiên đẩy Hoắc Hoành ra, cô nói mà biểu cảm không thay đổi.
Hoắc Hoành mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần âu màu xám đậm, ngoài việc không ngồi xe lăn thì anh hoàn toàn giống Nhị thiếu hiền hòa của nhà họ Hoắc, “Không thể coi là lừa gạt được, tôi về giở lại sách mới biết mình nhầm. Dù sao tôi cũng làm công việc này bao lâu rồi, chuyện nhớ nhầm điều luật cũng rất bình thường mà.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, anh ta đang chơi xấu cô đấy hả?
Đối mặt với gương mặt lạnh lùng của cô, cuối cùng Hoắc Hoành vẫn phải giơ tay đầu hàng, “Thôi được rồi, tôi thừa nhận việc này là lỗi của tôi, nhưng lúc đó em biết rất rõ mà vẫn không động thủ, chứng tỏ là đồng ý với cách làm của tôi, đúng không?”