Hai ngày sau, Nhiếp Nhiên thấy mình đã bình phục kha khá, cô đã được tháo băng, chỉ phải dán một miếng gạc nhỏ, hơn nữa cũng sắp tới ngày đàm phán rồi, đã tới lúc cô phải trở về bên Cát Nghĩa, kết thúc chuyện này.
Vì thế, cô đi xuống tầng hai, gõ cửa phòng làm việc của Cát Nghĩa.
Cộc cộc cộc…
“Vào đi.” Giọng Cát Nghĩa vang lên từ phòng làm việc.
Nhiếp Nhiên lập tức đẩy cửa bước vào.
Cát Nghĩa đang bận bịu ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nói: “Sao cô lại xuống đây? Không phải tôi đã dặn cô ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
Nhiếp Nhiên tìm ghế trống ngồi xuống, “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi mà, cũng đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi.”
“Bác sĩ nói vết thương của cô không nặng nhưng cũng không nhẹ, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn.” Cát Nghĩa cau mày, nhìn miếng băng gạc trên cổ cô.
“Thật sự không sao đâu, nếu còn tiếp tục nghỉ ngơi nữa chắc tôi sẽ mốc cả người mất.”
Cát Nghĩa bật cười, nói: “Sao cô còn liều mạng hơn cả ông chủ này thế chứ?”
Ông ta nói bâng quơ như thế nhưng Nhiếp Nhiên lại lập tức sinh lòng cảnh giác, không biết đây chỉ là một câu nói tùy tiện hay còn có ý gì khác. Tuy vậy, bề ngoài, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.
“Không còn cách nào khác, hiện giờ ông đã không còn người giúp sức, tôi phải giúp một tay mới được, ai bảo ông đã cứu tôi một lần chứ?” Nhiếp Nhiên dùng ơn cứu mạng kia để lấp liếm.
Cát Nghĩa lại cười vang một lần nữa, đang định nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó cửa được mở ra, Nhiếp Nhiên quay lại nhìn liền thấy Uông Tư Minh đi vào.
Sao Uông Tư Minh lại xuất hiện ở đây?
Anh ta không có tư cách lên tầng hai mới đúng chứ?
Giống với Nhiếp Nhiên, Uông Tư Minh cũng khá bất ngờ, nhưng anh ta đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vội cung kính nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, phía ông chủ Trịnh, tôi đã hẹn thời gian xong xuôi.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Ông chủ Trịnh?
Trịnh Khúc?
Sao tên này lại liên lạc với Trịnh Khúc?
Tình hình hiện giờ là thế nào vậy?
Hàng loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Nhiếp Nhiên, mới có mấy ngày không xuống tầng mà dường như tất cả đã thay đổi.
“Số 2?” Nhiếp Nhiên gọi Uông Tư Minh, nhưng ánh mắt đã chuyển về trước mặt Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa cười giải thích: “Quên không nói với cô, hiện giờ tôi đã có hai trợ thủ tốt, số 2 là một trong số đó.”
“Vậy người kia là ai?”
“Còn một người nữa là số 9.”
Quả nhiên là vậy.
“Vốn dĩ tôi chỉ thiếu người nên mới lấy bọn họ ra lấp chỗ trống, hóa ra hai người này lại rất được, còn giúp tôi tìm được vài đối tác, mở ra vài con đường làm ăn mới, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất ăn ý.” Cát Nghĩa nói bằng giọng đầy tán thưởng.