Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa phòng huấn luyện đột nhiên vang lên tiếng “cạch”.
Hoắc Hoành như bị giội một chậu nước lạnh, cả người cứng đờ.
Nhiếp Nhiên quyến rũ ôm lấy đầu của anh, ghé vào lỗ tai anh mà thổi một hơi, sau đó cô cười khanh khách, “Hỏng bét, có người đến rồi kìa, phải làm sao bây giờ?”
“Cô đã biết trước rồi phải không?” Chất giọng khàn khàn xen lẫn trong tiếng thở nặng nề của Hoắc Hoành, cơ thể căng cứng kia biểu hiện giờ phút này anh đang phải vất vả nhẫn nại như thế nào.
“Làm sao bây giờ đây, chính trị viên và tân binh đang quấn lấy nhau thì bị phát hiện. Chậc chậc chậc, tôi thì không quan trọng, dù sao cũng phải rời khỏi đây, nhưng anh thì thảm rồi!” Nhiếp Nhiên vừa nói, hai chân quấn lấy hông Hoắc Hoành lại kẹp chặt hơn mấy phần.
Hoắc Hoành lại rên khẽ, cơ thể cứng ngắc không dám động đậy, khóe miệng Nhiếp Nhiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
Dám sàm sỡ cô à, vậy thì phải bỏ ra cái giá nặng nề thôi!
Nếu như cánh cửa kia thực sự mở ra và bị mấy tên nam binh nhìn thấy chính trị viên và nữ binh đang quấn lấy nhau, vậy thì không phải chỉ ghi tội rồi giam lại đơn giản như vậy đâu, có thể nói tiếp theo đó là con đường bằng phẳng trong quân đội của anh sẽ hoàn toàn đứt gánh.
Đôi mắt âm u sâu hun hút của Hoắc Hoành lại mãnh liệt hơn khi cô chủ động, giống như là muốn hút Nhiếp Nhiên vào trong vậy.
Đột nhiên khóe miệng của anh nhếch lên một nụ cười tự mãn, trên vầng trán của anh có một sự hoang dã hấp dẫn, “Không sao, vừa nãy tôi tiện tay khóa cửa lại rồi, bọn họ không vào được đâu.”
“Cái gì?” Nhiếp Nhiên bỗng giật mình.
Không thể nào, sao cô lại không biết cửa đã bị anh ta khóa trái?
Suy nghĩ đầu tiên của Nhiếp Nhiên là anh ta đang lừa cô.
Nhưng cô nghe cẩn thận âm thanh ngoài cửa thì thấy, quả nhiên là sau khi nắm cửa được vặn mấy lần thì không bị mở ra như cô tưởng, mà có tiếng nói của mấy nam binh vang lên.
“Sao không mở được cửa nhỉ?”
“Hình như bị khóa rồi.”
“Chẳng lẽ có người ở bên trong?”
“Không thể nào đâu, ai rỗi hơi ăn no rồi không đi nghỉ trưa mà chạy đến phòng huấn luyện làm gì, chắc là khóa bị hỏng thôi.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng mấy nam binh bên ngoài bèn vội vàng muốn há miệng hô lên.
“Có… Ô…”
Cô vừa mở miệng thì môi bị chặn lại lần nữa.
Nụ hôn hừng hực kia làm cô phải nuốt trở vào toàn bộ tiếng hô hoán.
Bên ngoài cửa, có một tên lính mới tựa hồ nghe được bên trong có âm thanh rất nhỏ, bèn hỏi: “Tiếng gì vậy nhỉ?”
Ngay lập tức, Hoắc Hoành ở bên trong cánh cửa hơi dừng lại một chút, nhưng môi anh vẫn giữ chặt lấy môi Nhiếp Nhiên, không cho cô phát ra tiếng nói nào.
Đôi mắt lạnh của Nhiếp Nhiên híp lại, cô khiêu khích nhìn Hoắc Hoành, giống như đang nói với anh rằng, anh nhất định phải chết!
Cô mang theo ánh mắt hi vọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, chỉ cần chờ bọn họ phá tan cánh cửa đó ra là có thể kết thúc toàn bộ được rồi.
Nhưng đáng tiếc, cô không nghe thấy được tiếng phá cửa, mà là một tiếng “bốp” vang lên của ai đó bị đánh vào đầu.
“Làm gì có cái tiếng gì! Có phải cậu bị sĩ quan huấn luyện mắng đến ngu người rồi không?”
“Cậu đánh tôi làm gì! Rõ ràng tôi nghe thấy được mà…” Người kia bị đánh đau bèn la lên, tủi thân trách móc. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Thôi được rồi, cái ổ khóa này bị hỏng rồi, chúng ta đi về đi.” Người thứ ba tự nhận là nhân vật hòa giải đứng ra khuyên can.
Hoắc Hoành nghe được lời đối thoại của bọn họ thì lửa nóng trong đôi mắt đen láy thâm thúy của anh dần dần tăng lên. Anh cười xấu xa mà mút lưỡi cô mấy lần, tiếng nói đứt quãng: “Xong, bọn họ đi rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Đáng chết! Lưỡi của Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành dây dưa nên không tài nào lên tiếng được, chỉ có thể tức giận trùng mắt nhìn về phía cánh cửa.