“Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cậu sau.” Nhiếp Thành Thắng nói xong, không hề chớp mắt nhìn Nhiếp Nhiên, giọng nói u ám, “Sao cô biết lần này chúng tôi tập kích ở trên núi? Tôi không nhớ tôi đã nói kế hoạch tác chiến với cô.”
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, chưa kịp nói thì Lâm Hoài đã cướp lời: “Là do tôi! Lần trước tôi vào phòng làm việc của sư đoàn trưởng xem bản đồ địa hình bị Nhiếp Nhiên bắt gặp. Khi đó cô ấy bảo tôi mau rời đi, tôi vì muốn xem bản đồ địa hình thêm một lúc nên cố ý nói chuyện với cô ấy, rồi không tự chủ được mà thảo luận.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc.
Anh ta làm gì thế?
Tại sao phải ôm lỗi lên người mình, hơn nữa lại còn dùng lí do tệ như vậy?
Rốt cuộc anh ta có biết lén vào phòng làm việc của sư đoàn trưởng không chỉ đơn giản là cách chức ghi lỗi thôi không?
“Cuối cùng là bàn ra phương án này!” Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng trở nên xanh mét.
Lâm Hoài nói dõng dạc: “Là lỗi của tôi, xin sư đoàn trưởng trách phạt!”
“Trách phạt? Lần này tổng cộng có bốn lớp, tính mạng của binh lính bốn lớp là thứ một câu trách phạt có thể xong sao! Hai người nhất định phải giải quyết chuyện này!”
“Rõ!” Lâm Hoài đứng thẳng người, lớn tiếng đáp, sau đó nói với lớp 2 trong sân huấn luyện: “Lớp 2 bước ra khỏi hàng! Bây giờ tất cả mọi người lập tức cùng tôi lên đường!”
Lâm Hoài nói xong, dẫn đầu nhanh chóng chạy ra khỏi sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên vô cùng đau đầu. Mẹ kiếp, cô vốn định đi một mình, sau đó dẫn đám người kia từ trên núi xuống là xong, lần này làm lớn như vậy, thật sự nghĩ cướp biển bị mù à?
“Chúng tôi cũng phải đi!” Nghiêm Hoài Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhiếp Thành Thắng uy nghiêm nhìn bóng lưng các binh lính của mình, nói: “Tôi nói rồi, đây là chuyện của Quân khu 2.”
Lần này Quân khu 2 xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu như bọn họ không sửa chữa lỗi lầm này mà để cho đơn vị dự bị giúp, vậy thì mặt mũi ông ta để ở đâu?
“Nhưng bây giờ đơn vị dự bị chúng tôi cũng bị mất liên lạc.” Kiều Duy đút hai tay trong túi quần, dây dưa không chịu buông.
“Đó là chuyện của đơn vị các cậu, các cậu nên tìm tiểu đoàn trưởng Lý.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Tất cả mọi người đều phóng tầm mắt lên người Lý Tông Dũng. Lý Tông Dũng nhìn bọn họ, dừng lại mấy giây rồi mới lên tiếng: “Lần này là đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2 cùng tác chiến, không phân biệt bên nào với bên nào. Tôi thấy sư đoàn trưởng Nhiếp để mấy binh lính này cùng đi đi, dù sao bọn họ cũng từng trải qua hoàn cảnh huấn luyện tương tự, dễ hiểu rõ tình hình hơn binh lính Quân khu 2.”
Nhiếp Thành Thắng vốn chỉ muốn dùng Lý Tông Dũng làm bia đỡ đạn, nhưng không ngờ Lý Tông Dũng lại nói như vậy.
Ông ta lập tức cảm thấy không vui.
Lý Tông Dũng nói tiếp, “Anh cũng không hi vọng lính của mình xảy ra chuyện đúng không?”
Nhiếp Thành Thắng suy nghĩ một lát, giữa mạng người và thể diện, ông ta vẫn chọn mạng người, ông ta gật đầu nói: “Được rồi, hi vọng mọi người có thể thuận lợi quay trở về.”