“Vậy thì làm đi.” Lão Tam Tử thúc giục.
Bác sĩ kia cau mày, đứng thẳng lên nói: “Nhưng anh không nói với tôi là vết thương do đạn bắn, hơn nữa còn là bắn vào chỗ này, tôi không chuẩn bị dụng cụ gì cả.”
“Vậy anh mau đi về lấy đi.” Lão Tam Tử sợ mất khoản tiền hoa hồng kia, lập tức giục ông ta về lấy đồ, “Lão Chu, đây chính là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người đấy.”
Bác sĩ Chu nhìn Cửu Miêu, nghiêm túc lắc đầu, “Không được, tôi mà đi đi về về, có lẽ cô ta sẽ tắt thở.”
Người này bị trì hoãn cả tiếng rồi, huống hồ lại bắn vào sát tim, còn trì hoãn nữa thì có thể chết bất cứ lúc nào.
Lão Tam Tử nôn nóng, “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Không thể nhìn cô ta chết như vậy được!”
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, có chết cũng đừng chết ở chỗ mình!
Tiền không lấy được cũng thôi đi, còn chết ở trong cửa hàng thì đúng là quá xui xẻo!
Nhiếp Nhiên lập tức hỏi: “Hay là đến thẳng phòng khám bệnh của ông?”
“Không được! Không thể đến phòng khám bệnh của tôi được.” Bác sĩ Chu đột nhiên trở nên kích động một cách lạ thường.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã ý thức được biểu hiện quá khích của mình, vì vậy ho nhẹ mấy cái rồi cười khan, “Chuyện đó... trong phòng khám bệnh của tôi... chật kín người rồi, đi đến đó cũng không có chỗ nào để phẫu thuật cả.”
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, lật qua lật lại con dao găm trên đầu ngón tay, tạo thành từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, “Ông chắc chắn là chật kín người rồi chứ?”
Lão Tam Tử thấy cô làm như vậy lập tức sợ hãi, ý tứ nhắc nhở, “Lão Chu, chuyện mạng người anh đừng có đùa.”
“Tôi... tôi...” Chu bác sĩ cũng hơi hoảng loạn.
Mặc dù ông ta mở phòng khám bệnh tư nhân, cũng từng chữa trị cho bọn cường đạo trộm cướp, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một bác sĩ, trừ cầm dao phẫu thuật ra, căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Ông ta thấy Nhiếp Nhiên cầm dao trong tay từng bước ép tới gần ông ta, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ông cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Nhiên cùng với con dao sáng loáng quơ qua quơ lại trước mặt kia khiến bác sĩ Chu không chống cự nổi áp lực đó, thở dài nói: “Haiz... Không phải tôi muốn không đưa mọi người đến đó, mà là hai ngày trước có mấy người thật sự quá nguy hiểm đến đó, ai cũng mang theo súng, ngay cả tôi cũng không vào được! Làm cho tôi đã mấy ngày không mở cửa được rồi!”
Nếu không phải vì liên tục nhiều ngày không mở cửa làm ăn được gì như vậy, sao ông ta có thể đồng ý nửa đêm đi khám bệnh chứ?
Lão Tam Tử kinh ngạc hỏi: “Tôi nói này lão Chu, đang yên đang lành sao anh lại chọc đến những người đó thế?”
Bác sĩ Chu kia vốn đang đắm chìm trong bi thương của mình, nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức nóng nảy, “Sao tôi có thể chọc đến kiểu người như vậy được! Là tự bọn chúng tìm tới nơi!”
Nhớ lại chuyện ngày đó, ông ta lại thấy sợ hãi trong lòng.
Hôm đó ông ta tan làm hơi muộn, vì làm phục hồi sau phẫu thuật cho một bệnh nhân, cho nên đến tận khi trời tối mới xong. Ai ngờ vừa lúc ông ta đang thu dọn lại những việc cuối cùng, đám người kia lại đột nhiên lao vào.
Ông ta chưa kịp hô lên, những người đó đã mỗi người cầm một khẩu súng nhắm vào ông ta, ông ta còn tưởng là cướp, bị dọa ngã sững sờ trên ghế, hai tay giơ lên trên đầu.
Có điều sau đó mới biết hóa ra bọn chúng không phải là cướp, mà chỉ bảo ông ta cứu người.
Lúc ông ta thấy người đàn ông kia, trong lòng cũng giật thót.
Cả người hắn chảy máu, ngay cả mặt cũng bị vết máu dính be bét.
“Cứu sống anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ lập tức giết chết ông!” Lúc ấy, đám người kia không hề khách khí uy hiếp ép ông ta như vậy.
Ông ta chỉ có thể lập tức mặc áo vô trùng vào bắt đầu phẫu thuật.
Ông ta nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông kia bị đạn bắn xuyên qua phổi, mà trên người cũng có rất nhiều vết trầy xước do đạn cùng với vết dao không đếm xuể.
Vết dao nghiêm trọng nhất là chém vào ngực, từ xương quai xanh xuyên đến phần cuối xương sườn, nhát dao đó hoàn toàn không thua gì vết thủng do đạn bắn.
Có thể sống dưới tình hình đó, nói thật khi đó người làm bác sĩ như ông ta cũng không thể không bội phục ý chí sống sót của người đàn ông kia.
Sau tổng cộng 48 tiếng phẫu thuật, cuối cùng ông ta cũng miễn cưỡng kéo người đàn ông đó từ ranh giới cái chết về.
Nhưng tốn bao nhiêu công sức mới cứu được người, không nhận được một câu tử tế thì thôi đi, lúc ông ta nói với đám thuộc hạ kia là người đàn ông này cần phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, không thể tùy tiện di chuyển, bọn chúng lại ngang nhiên chiếm dụng phòng khám bệnh của ông ta.
Hơn nữa còn uy hiếp cảnh cáo ông ta, nếu như làm ra chuyện gì không nên làm, đến lúc đó cả nhà ông ta vĩnh viễn đừng mong sống nữa.
Sau đó bọn chúng đuổi ông ta ra khỏi phòng khám bệnh.
Nghĩ tới đây, ông ta lại thở dài liên tục.
Chương 1509.2CỨU NGƯỜI - XÔNG PHA MỘT MÌNH
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, lạnh giọng hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
Bác sĩ Chu thành thật đáp: “Mười mấy người, ai cũng có súng, dữ dằn lắm.”
“Vậy có bao nhiêu người bị thương?” Nhiếp Nhiên lại hỏi
“Chỉ một người, là đại ca của chúng.”
“Tôi đi lấy đồ dùng chữa bệnh cho ông.” Đột nhiên Nhiếp Nhiên nói với ông ta.
“Cậu? Một mình?” Bác sĩ Chu nghe thấy quyết định của cô, vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được, một mình cậu đơn thương độc mã, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Nhưng rõ ràng Nhiếp Nhiên chẳng hề để ý đến chuyện này, cô lạnh giọng nói: “Có bỏ qua hay không là chuyện của tôi, không cần ông lo lắng cho tôi. Bây giờ ông chỉ cần nói cho tôi biết người này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
Bác sĩ Chu nhìn Cửu Miêu, sau đó dùng một số dụng cụ kiểm tra sơ bộ cho cô ta, tiếp đó nói: “Tôi có mang theo một số đồ dùng khẩn cấp, nhìn cô ta thế này thì chỉ chống đỡ được nhiều nhất là bốn mươi phút nữa, còn kéo dài thì thật sự hoàn toàn hết đường cứu.”
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu một cái, nói: “Được, bốn mươi phút đúng không, tôi sẽ đến phòng khám bệnh của ông lấy đồ, ông ở đây coi chừng cô ta.”
“Nhưng tạm thời không nói đến những người đó, phòng khám bệnh của tôi cách nơi này khá xa, đi đi lại lại ít nhất cũng phải hơn một tiếng.” Rõ ràng bác sĩ Chu hoàn toàn không thể tin trong bốn mươi phút mà cô có thể đến nơi.
“Ông không cần để ý, ông đưa địa chỉ và chìa khóa cho tôi là được rồi.” Nhiếp Nhiên cầm xấp giấy trên mặt quầy đưa cho ông ta.
“Chuyện này...” Bác sĩ Chu cau mày lại, hơi do dự.
“Anh mau viết đi, kéo dài đến lúc đó sẽ xong đời!” Lão Tam Tử thấy ông ta lề mà lề mề, vội vàng giật lấy xấp giấy, giục.
Bác sĩ Chu do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nhanh chóng viết một dãy địa chỉ, chờ ông ta viết xong đưa lại cho Nhiếp Nhiên, ông ta vẫn rất trịnh trọng nhắc nhở, “Có điều... đám người kia thật sự rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận!”
Vẫn nói lương y như từ mẫu, ông ta là bác sĩ, thấy một người xông vào nơi nguy hiểm như vậy, suy cho cùng vẫn không đành lòng.
Nhiếp Nhiên nhận lấy tờ giấy cùng với chìa khóa, sau đó kéo vành mũ xuống, lạnh giọng nhắc nhở, “Trong bốn mươi phút cô ta mà chết, người nên cẩn thận chính là ông đấy.”
Sau đó, cô không quay đầu nhanh chóng rời đi.
Động cơ xe rất nhanh đã được khởi động. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nhiếp Nhiên thuần thục lái xe rời khỏi con hẻm nhỏ, sau đó hòa vào đường phố.
Bóng đêm lạnh lẽo.
Chiếc xe lao như tia chớp trên đường.
Nhiếp Nhiên đi xuyên qua mấy con đường nhỏ, đi mấy lối tắt, cộng thêm kỹ thuật lái xe của cô từ trước đến giờ không tệ, trong vòng hai mươi phút đã tới nơi.
Kít! Xe phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang bén nhọn, ở nơi trống trải vắng lặng này vô cùng chói tai.
Nhiếp Nhiên xuống xe, nhìn cảnh vật xung quanh.
Ở đây là một tòa dân cư kiểu cũ, tường bên ngoài đều đã loang lổ, hành lang cũng không có đèn.
Nhiếp Nhiên mò mẫm trong bóng tối chạy lên tầng ba.
Cô không cố gắng che giấu tiếng bước chân của mình, vì có thể để cho người ở cửa phòng khám bệnh nghe được, tránh sinh ra hiểu lầm không nên có.
Bịch bịch bịch...
Tiếng bước chân cách tầng ba càng lúc càng gần.
Đám người đang nghỉ ngơi trong nhà nghe thấy một loạt tiếng bước chân đều nhao nhao tỉnh lại.
Bọn chúng ở đây được mấy ngày rồi, về cơ bản đã nắm giữ được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các ông bà già trong tòa nhà, bình thường đến giờ này không thể nào lại có tiếng bước chân nhanh nhẹn như vậy được.
Vì thế, bọn chúng đều trở nên cảnh giác.
Tên đại ca đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi lúc này mở mắt ra, cố hết sức chống người lên khỏi giường, bật cái đèn bàn bên cạnh lên, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Một tên ở cửa lập tức nhỏ giọng trả lời: “Đại ca, hình như có người tới!”
“Không phải là tới bắt chúng ta chứ?”
“Có phải là cảnh sát không? Nói không chừng ông già kia đã báo cảnh sát.”
“Chắc không đâu!”
Mấy người đứng ở cửa đang thấp giọng thảo luận, đúng lúc này một tràng tiếng gõ cửa vang lên, dọa cho bọn chúng giật mình.
Chương 1509.3CỨU NGƯỜI - XÔNG PHA MỘT MÌNH
Cốc cốc cốc...
Bọn chúng nín thở, chỉ sợ kinh động đến người bên ngoài.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Người trong nhà vẫn im lặng đứng ở sau cửa, tim đập thình thịch.
Cốc cốc cốc...
Mấy tiếng gõ cửa cuối cùng vang lên, sau đó đám người kia không còn nghe thấy nữa.
Lúc bọn chúng tưởng là xong rồi, không ngờ tiếng chìa khóa lạch xạch lại vang lên, sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Dây thần kinh của đám người kia lập tức căng thẳng lên, trừ một người đứng ở phía sau cửa chuẩn bị đánh úp ra, những người còn lại đều móc súng ra từ từ lùi về phía sau.
Trong bóng tối, cánh cửa chậm rãi đẩy từ bên ngoài vào, một bóng người cũng theo đó đi vào.
Trong nháy mắt đó, gã đứng ở cửa nhanh chóng lao đến muốn dùng báng súng đập vào gáy Nhiếp Nhiên.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt trở tay bắt được khẩu súng trong tay hắn, sau đó dùng sức vặn tay hắn một cái, trực tiếp kéo hắn ra trước mặt mình. Khẩu súng kia đồng thời cũng bị cô gỡ xuống, dí vào cằm gã đánh lén.
“Tôi đã gõ cửa rồi, chắc không tính là tự ý xông vào nhà dân chứ?” Nhiếp Nhiên nói với giọng trầm thấp không nhẹ không vang.
Đám người kia thấy vậy lập tức rút súng nhắm vào cô.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, đẩy cái tên đánh lén mình ra phía trước làm lá chắn, khiến đám người trong nhà đều dừng tay lại.
Nhiếp Nhiên nhân mấy giây đó, lập tức tỏ rõ mục đích đến với bọn chúng, “Tôi chỉ đến lấy dụng cụ phẫu thuật của bác sĩ Chu, lấy xong tôi sẽ đi ngay.”
Một gã đứng ở trong phòng nghe thấy thế, nhíu mày, “Lấy dụng cụ? Dựa vào cái gì chúng tao phải tin tưởng mày?”
“Anh cũng có thể cầm qua đây cho tôi, tôi lấy được đồ rồi sẽ đi ngay.” Nhiếp Nhiên nói.
Gã kia lập tức tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày nghĩ mày là ai mà lại dám ra lệnh cho tao!”
Lúc hắn chuẩn bị nổ súng thì một giọng nói yếu ớt truyền từ bên trong ra, “Cho cô ta vào đi.”
Tay gã kia khựng lại, “Đại ca?!”
“Tao nói để cho cô ta vào!” Giọng người đàn ông kia mạnh thêm mấy phần, nhưng sau đó lại ho khan.
Đủ để có thể thấy hắn bị thương nặng thế nào!
Tên kia nghe thấy đại ca nhà mình ra lệnh, mặc dù không hiểu cách làm của đại ca, nhưng vẫn nghe theo, gã bỏ súng xuống, không kiên nhẫn nói với Nhiếp Nhiên: “Vào nhanh lên, không nghe thấy đại ca của chúng tao nói gì à?!”
Nhiếp Nhiên nhìn xuyên qua đám người vào nơi có ánh đèn trong phòng.