Đứng ở trên hải đảo trống trải, đám người bọn họ cứ đứng ngửa đầu nhìn chiếc máy bay trực thăng kia nhỏ dần nhỏ dần, cho đến khi nó chỉ còn là một cái chấm đen, biến mất ở đường chân trời.
“Hòn đảo này hoang vu quá nhỉ?”
“Không biết có dã thú gì hay không nữa.”
“Chắc là không đâu, chính trị viên không thể đưa chúng ta đến chỗ nguy hiểm như vậy được.”
Mấy nữ binh xì xào bàn tán.
“Chưa chắc, ở nơi như thế này cho dù không có dã thú thì cũng có rất nhiều nhện độc rắn độc.” Một nam binh khác muốn hù dọa mấy nữ binh kia.
“Không thể nào!” Mấy nữ binh co rúm lại lùi về phía sau mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Bên trong đám nam binh có một người thích đùa ác, chỉ vào sau lưng một nữ binh nào đó rồi hét to, “Oa, chỗ kia có cái gì kìa!”
Mấy nữ binh kia lập tức nhảy dựng, hét toáng lên.
Nhiếp Nhiên nhìn tấm bản đồ trong tay. Thật kỳ quái, sao Hoắc Hoành có thể cho bọn họ đi khảo hạch thành nhóm nhẹ nhàng như vậy được. Dựa theo kinh nghiệm của cô ở kiếp trước, không phải là mỗi người sẽ bị thả riêng ở một góc nào đó trên đảo, sau đó tự tiến hành khảo hạch à?
Cô cẩn thận quan sát mỗi một con đường trên bản đồ, rồi nhìn chất đất bên dưới, cuối cùng cũng phát hiện ra bí ẩn trong đó.
Đất trên đảo này có độ ẩm rất cao, hơn nữa vừa rồi khi cô nhìn từ trên cao xuống thấy toàn bộ hòn đảo này bị rừng cây bao phủ, không khí ẩm ướt ở trong rừng cây lâu ngày sẽ hình thành sương mù.
Đoàn người đi trong sương mù rất dễ dàng bị lạc nhau, mà bên trong tuyến đường này có nhiều nhánh nhỏ cùng lối rẽ, ngay cả khi không có sương mù thì cũng rất khó để phân biệt. Chỉ cần đi nhầm mấy bước thôi là chắc chắn sẽ hoàn toàn bị rời khỏi đội ngũ.
Sương mù, lại nhiều ngã rẽ, còn thiếu đồ ăn và nước uống. Con người sẽ dần dần từ mỏi mệt biến thành bực bội, cuối cùng chuyển thành tuyệt vọng.
Lần khảo hạch này, cô phải để ý một chút mới được.
Cô xác định phương hướng rồi nhét ống quần gọn gang vào trong giày, đồng thời buộc chặt ống tay áo, không để lộ ra một khe hở nào.
Ở đây ẩm ướt lạnh lẽo, chắc chắn có rất nhiều rắn, chuột, côn trùng, kiến, nếu không cẩn thận để chúng vào trong quần áo rồi bị cắn, không có thuốc để chữa ngay sẽ rất khó chịu. Ngay sau đó, cô lại giắt con dao phòng thân sắc bén kia ở bên hông, phòng khi có nguy hiểm gì thì có thể tùy thời rút ra được.
Sau khi đã chuẩn bị chu tất mọi thứ, cô xác định lại phương hướng rồi đi vào bên trong.
Cổ Lâm vội vàng hô lên: “Nhiếp Nhiên, cậu đi đâu vậy?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, đương nhiên là đi tìm đường rồi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này chứ còn gì nữa.
Cô chỉ vào rừng cây phía trước, “Đi vào.”
Nghiêm Hoài Vũ đi tới, nắm lấy cổ tay cô và bảo: “Tiểu Nhiên Tử, cô đi cùng với tôi.”
Kiều Duy gật đầu, “Đúng vậy, đi cùng chúng tôi an toàn hơn, chẳng biết trên hòn đảo này có thứ gì nguy hiểm hay không.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Ừ đúng đấy, hòn đảo lớn như vậy, đi một mình rất nguy hiểm.” Mã Tường cũng nói theo.
Hà Giai Ngọc đang định kéo Nhiếp Nhiên cùng đi thì nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ nói thế, bèn hừ giọng rồi nói: “Buồn cười, chị Nhiên nhà tôi lợi hại như vậy thì có thể sợ cái gì? Tôi thấy có mà anh sợ nên mới định bám chặt chị Nhiên nhà tôi không chịu buông ấy.”