Nhiếp Nhiên trái lo phải nghĩ, cuối cùng đưa Hoắc Hoành vào nhà nghỉ.
Đầu tiên cô vào cửa hàng thuốc mua một loạt thứ như kẹp, rượu, bông băng sát trùng, sau đó lại đi siêu thị mua một ít khăn mặt sạch, rồi lái xe dừng trước một nhà nghỉ trông khá xập xệ.
Nhiếp Nhiên bước xuống xe, sau đó chui vào chỗ ngồi phía sau. Cô mặc lại bộ vest màu đen cho Hoắc Hoành và dựng cổ áo lên nhằm che đi vết máu ở vai và đôi môi tái nhợt của anh.
Do Hoắc Hoành đã ngất nên toàn bộ trọng lượng đè lên người Nhiếp Nhiên, cô cố hết sức kéo Hoắc Hoành lảo đảo đi đến quầy lễ tân.
“Tôi muốn thuê một phòng!” Nhiếp Nhiên cố hạ thấp giọng xuống
Ông chủ nhà nghỉ nhìn thấy Nhiếp Nhiên đỡ một người đàn ông có vẻ không được tỉnh táo thì cảm thấy con gái bây giờ đúng là mạnh mẽ thật.
“Người này sao vậy?” Thật ra ông chủ chỉ muốn trêu chọc Nhiếp Nhiên một chút.
Nhưng Nhiếp Nhiên cho là anh ta nghi ngờ nên cố giả vờ tỉnh táo trả lời: “Anh ta uống say.”
“Thật hay giả đấy?”
Ông chủ rõ ràng không tin, uống say làm gì yên tĩnh thế này, chỉ có uống phải thuốc mới như vậy.
Nhiếp Nhiên thấy ông chủ dùng ánh mắt hứng thú đánh giá Hoắc Hoành thì móc từ trong túi Hoắc Hoành ra một xấp tiền nhét vào quầy, “Bây giờ ông cảm thấy là thật hay giả?”
Xấp tiền dày kia ít nhất cũng phải hai nghìn tệ, ông chủ là loại thấy tiền sáng mắt nên lần này chẳng quan tâm đến ai ăn ai nữa, anh ta liên tục gật đầu, sau đó dùng hai tay dâng chìa khóa phòng lên.
“Thật, thật! Mời, mời lên tầng!”
Nhiếp Nhiên rất khó khăn nâng Hoắc Hoành đi từng bước một về phía tầng hai. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Vất vả lắm cô mới ném được tên đàn ông nặng như con lợn chết này lên giữa giường, sau đó cô vội khóa cửa phòng lại rồi cởi âu phục và áo sơ mi của anh ra.
Đây là lần thứ hai cô cởi quần áo của Hoắc Hoành.