Nhiếp Nhiên giống như xin đang khoan hồng vậy. Tối qua, Cát Nghĩa thấy vẻ mặt cô khi bước qua cửa vô cùng lạnh nhạt, hôm nay lại thấy cô hoạt bát như vậy nên chỉ có thể nói: “Đủ tiền không, mua nhiều thế này chắc quẹt thẻ hết rồi phải không?”
“Ừm, đúng vậy, quẹt sạch rồi.” Nhiếp Nhiên lấy thẻ ông ta đưa cho mình ra vứt lên bàn.
Ngay sau đó Cát Nghĩa lại lấy từ trong túi ra một cái thẻ khác, “Dùng thẻ này đi.”
“Đây là phần thưởng cho việc tối qua đấy à?” Nhiếp Nhiên nhận lấy tấm thẻ kia, khua khua vài cái trong không trung, nghiêng đầu cười hỏi.
“Cô có thể nghĩ như vậy.”
“Tiền trong đây đủ cho tôi quẹt không? Hôm nay tôi vẫn chưa quẹt sướng tay.”
“Yên tâm, mua một căn nhà cũng không thành vấn đề.”
“Vậy tôi yên tâm rồi, tôi lên tầng thử quần áo.”
Nói xong, cô đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Lúc này, Triệu Lực không xách đồ lên nữa mà gọi mấy tên đàn em mang lên.
Lúc rẽ lên tầng ba, Nhiếp Nhiên như vô tình liếc xuống tầng dưới, thấy Triệu Lực đang nói riêng với Cát Nghĩa gì đó.
Vẻ mặt cô không đổi, động tác chân cũng không dừng nửa giây, đi thẳng vào phòng.
Chờ cho tới khi mấy người kia mang hết quần áo lên, cô mới đóng cửa lại, nụ cười tươi trên môi mới dần tắt đi.
Đống quần áo được cô coi là quý giá trên cả chặng đường bị vứt tùy tiện dưới đất.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Triệu Lực thì thầm cạnh Cát Nghĩa vừa rồi ở dưới phòng.
Xem ra hắn đúng thật là một chú chó ngoan bên cạnh Cát Nghĩa.
Đáy mắt Nhiếp Nhiên xẹt qua một ý lạnh.
…
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Nhiên giống như một con nghiện mua sắm, ngày ngày dẫn theo Triệu Lực đi mua quần áo, sai khiến hắn như nô lệ.
“Những quần áo này tôi đều thích, quẹt thẻ.” Nhiếp Nhiên vừa thay mấy bộ ở phòng thay đồ liền đưa thẻ cho nhân viên.
“Dạ, xin cô chờ trong giây lát.” Nhân viên cửa hàng cười rất tươi, nhanh chóng quẹt thẻ, đóng gói xong xuôi tất cả quần áo, đồng thời thể hiện chào đón cô lần sau tới mua.
Nhiếp Nhiên quay người liền vứt đống quần áo lên người Triệu Lực mà toàn thân vốn đã treo đầy túi lớn.
Triệu Lực chờ tới mức sắp ngủ gật thì bị túi quần áo đập cho tỉnh. Hắn luống cuống chân tay đón lấy đống túi, định đi theo bản năng, nhưng chưa đi được mấy bước lại thấy đống đồ trên người mình quả thật rất nặng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Mấy ngày nay, hắn liên tục không ngủ, cộng thêm ban ngày tiêu hao thể lực khiến hắn lúc này có vẻ không thể tiếp tục gắng gượng nổi nữa.
“Đi thôi.” Nhiếp Nhiên thấy hắn bất động, không nhịn được dừng lại thúc giục.
Triệu Lực đứng ở cửa tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, xin tha: “Chị Nhiếp, tôi thật sự không đi được nữa, hay là tôi gọi mấy anh em qua đây giúp chị nhé?”
Nhưng lại bị Nhiếp Nhiên từ chối thẳng thừng, “Không cần, tôi không thích một đám người theo sau tôi, có phải đi giết người đâu cơ chứ.”