Không phải cô đang lấy tương lai của mình ra làm trò đùa mà cô cảm thấy năng lực tổng hợp của lớp 1 vượt xa mình, với tình trạng thân thể bây giờ của cô, vào đó quá trầy trật, quá chịu tội. Huống hồ, phương thức huấn luyện của Quý Chính Hổ hoàn toàn không kém An Viễn Đạo. Cô tin tưởng rằng dù mình không được dạy dỗ dưới tay An Viễn Đạo thì vẫn có thể tiến vào đơn vị mình muốn.
Còn một điều quan trọng nữa là…
Cô luôn cảm thấy hình như người nào đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Lý Kiêu thấy cô không để ý thì mím môi, không tiếp tục nói nữa.
Vòng sát hạch thứ hai bắt đầu.
Trước khi Lý Kiêu ra sân, Nhiếp Nhiên đột nhiên ngăn lại rồi thấp giọng dặn dò, “Nhớ lau súng.”
Lý Kiêu liếc nhìn cô, khẽ gật đầu.
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa.
Chỉ có điều lần này trừ tiếng súng ra thì nhanh chóng có cả tiếng hô kinh ngạc của Trương Nhất Ngải.
“Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ! Phát súng cuối cùng của Thiên Dạ không bắn trúng hồng tâm!”
“Sao có thể như vậy được?”
Nhiếp Nhiên liếc vết đạn trên bia của Thiên Dạ. Đúng như dự đoán, phát súng cuối cùng của cô ta ở ngoài vòng mười, còn năm phát đạn của Lý Kiêu đều rơi vào trong vòng mười.
Rất rõ ràng, ván này Lý Kiêu thắng.
Lúc này mặc dù nhìn Thiên Dạ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng Nhiếp Nhiên có thể cảm thấy được cô ta đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Sự khác nhau giữa việc lau súng và không lau súng là gì?” Sau khi xuống sân, Lý Kiêu hỏi ngay Nhiếp Nhiên.
“Khác nhau ở chỗ, cậu thắng, cô ta thua.” Nhiếp Nhiên cười trả lời.
Lý Kiêu nghiêm túc nhìn cô, “Đây không phải là đáp án tôi muốn.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới giải thích cặn kẽ: “Kiểu súng này yêu cầu phối hợp chặt chẽ giữa đầu ngắm, khe điều chỉnh và pít-tông, nếu như không lau chùi thì độ nhạy sẽ giảm bớt, tốc độ không đủ nên sẽ ảnh hưởng đến năng lượng bắn. Cậu xem, ở vòng thứ hai đa phần thành tích bắn của mọi người đều giảm xuống rất nhiều, bởi vì bọn họ vẫn dựa theo cảm giác bắn và quỹ đạo bắn ban đầu.”
Ánh mắt Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên trở nên hơi phức tạp.
Nhiếp Nhiên không nhịn được trêu chọc: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Yêu tôi à?”
Lý Kiêu không quan tâm đến lời đùa giỡn của cô mà chỉ thở dài, “Chẳng trách Hà Giai Ngọc muốn tặng cậu danh hiệu tay súng thiện xạ.”
“Cậu sờ súng nhiều sẽ biết thôi.”
Chỉ sờ súng nhiều mà có thể biết sao? Nếu nói sờ súng, chắc chắn Lý Kiêu không kém Nhiếp Nhiên, nhưng vẫn không chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy. Điều này đủ để có thể thấy Nhiếp Nhiên không chỉ tốn rất nhiều thời gian trong việc bắn súng, mà còn hiểu rõ tính năng thậm chí là khuyết điểm của từng loại súng nữa. Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên cũng giống mình, cũng lớn lên trong gia đình quân nhân từ nhỏ à?
Lúc Lý Kiêu vẫn đang cảm thấy hoang mang nghi ngờ thì nhóm thứ hai của Nhiếp Nhiên lại lên sân.
Tần số sử dụng của súng càng cao thì độ nhạy càng kém, khiến thành tích trận cuối cùng vô cùng thảm hại.
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn bắn năm phát đạn thành một đường thẳng.
Điều này khiến An Viễn Đạo hơi kinh ngạc. Anh ta biết vấn đề của những khẩu súng này, nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại vẫn có thể bắn ra dấu đạn giống y hệt như cái bia đầu tiên.
Vậy thì chỉ có thể nói lên hai điều. Thứ nhất, độ nhạy cảm và năng lực thích ứng của cô vô cùng mạnh, sau khi bắn phát súng đầu tiên đã tự biết cách điều chỉnh. Điều thứ hai, trước khi nổ súng cô đã phát hiện ra vấn đề của khẩu súng này rồi giải quyết nó.
An Viễn Đạo cố ý tiến lên kiểm tra.
Phần pít-tông của nòng súng quả nhiên có dấu vết được lau chùi.
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên rồi nhanh chóng ghi thành tích của cô vào.
Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, anh ta không nhịn được hừ lạnh, “Đừng tưởng là như vậy thì có thể không vào lớp 1, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Tôi vừa vặn đạt tiêu chuẩn, nếu thầy để tôi vào lớp 1 sẽ khiến mọi người bất mãn.” Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời.
An Viễn Đạo cười nói: “Cô tưởng sát hạch bắn chỉ dựa vào bắn à? Cô đúng là quá ngây thơ rồi! Trừ bắn chính xác ra thì năng lực tâm lý cùng với sự hiểu biết về súng đều là nội dung sát hạch…. Rất may mắn, cô lau súng như thế, thành tích đã từ đạt tiêu chuẩn trở thành ưu tú rồi.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên lập tức cứng lại.
Cái gì?
Ưu tú?
“Không phải, đó không phải là tôi lau! Là Lý Kiêu!” Nhiếp Nhiên phản ứng lại, lập tức đẩy chuyện lên Lý Kiêu.
“Ồ? Vậy sao? Vậy bột màu đen trên ngón tay cô là cái gì?”
Xong rồi!
Nhiếp Nhiên lập tức co năm ngón tay lại, muốn giấu đi.
“Được rồi, thành tích của cô đã là chuyện không thể thay đổi được nữa, cô từ bỏ ý định đi.”
An Viễn Đạo thấy cô như vậy mới hài lòng rời đi.
“Này, cậu làm sao thế?” Lý Kiêu thấy cô đứng mãi ở đó nhìn chằm chằm bóng lưng An Viễn Đạo bèn đi tới trước mặt cô, hỏi.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Kiêu, tôi vừa làm một chuyện ngu xuẩn rồi.”
“Chuyện ngu xuẩn? Chuyện gì ngu xuẩn?”
“Một chuyện ngu xuẩn cực lớn!” Nhiếp Nhiên nhìn bột màu đen trên ngón tay mình, hận không thể nện cho mình một trận.
Cho chừa cái tội rảnh rỗi ngứa tay đi!
Mà lúc Lý Kiêu đang khó hiểu, Nhiếp Nhiên thì tức giận, Thiên Dạ lại đi từ phía xa đến.
Cô ta đứng yên ở trước mặt Lý Kiêu, bình tĩnh nói: “Ván này tôi thua, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi. Ván tiếp theo chúng ta gặp lại trong sân đánh đối kháng.”
“Thật vui vì cuối cùng cô đã có giác ngộ như vậy.” Lý Kiêu đáp trả.
Thiên Dạ lại nhìn về phía Nhiếp Nhiên: “Đánh bại cô ta xong, người tiếp theo chính là cô.”