“Vậy sao? Hai người này có năng lực tốt vậy ư?” Nhiếp Nhiên liếc Uông Tư Minh bên cạnh.
“Đúng vậy, hai người họ đã giúp tôi giải quyết không ít chuyện.” Cát Nghĩa khen ngợi.
“Xem ra ông thật sự mong tôi nghỉ ngơi.” Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng Uông Tư Minh, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
“Cái gì?” Cát Nghĩa ngây người, nhất thời không hiểu.
“Nếu không sao lại đặc biệt chọn ra hai người tôi không thích nhất để đưa tới làm việc bên mình chứ?”
Cát Nghĩa nghe xong, lập tức cười thoải mái, “Ha ha ha, tôi chọn người là nhìn năng lực, không để ý sở thích.”
“Được rồi, nếu ông đã có trợ thủ thì tôi nghỉ ngơi thêm một thời gian cũng được.”
Cát Nghĩa gật đầu nói: “Ừ, cô nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong mới có thể giúp tôi làm chuyện lớn.”
Nói thêm vài câu, Nhiếp Nhiên liền rời khỏi phòng làm việc.
Uông Tư Minh vẫn ở lại bàn một số chuyện với Cát Nghĩa.
Sau khi đóng cửa, Nhiếp Nhiên không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
Cô đã bị mất quyền lực!
Hai tên này đã mượn cái chết của Triệu Lực, lại nhân lúc mình bị thương nghỉ dưỡng, nhanh chóng soán ngôi, lấy được lòng tin của Cát Nghĩa.
Nhiếp Nhiên về phòng mình nghỉ ngơi. Chập tối, bác sĩ Trần tới kiểm tra vết thương của cô theo thông lệ.
“Tình hình hồi phục vết thương rất tốt, cơ bản không còn vấn đề gì quá lớn nữa.” Bác sĩ Trần lại rắc thuốc mới lên cho cô, “Tuy nhiên, cô vẫn phải nhớ không được dể dính nước, không được có động tác quá mạnh.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhìn bác sĩ Trần cười nói: “Sắp tới, ngày nào tôi cũng ở trong phòng, ngoài ăn ra chỉ có ngủ, làm gì có động tác mạnh chứ, bác sĩ Trần lo lắng thừa rồi.”
Tay bác sĩ Trần khẽ dừng lại, sau đó như không có chuyện gì, thu dọn dụng cụ y tế, “Vậy thì được, cô cố gắng nghỉ ngơi.”
Ngay sau đó lập tức rời khỏi phòng Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên lặng lẽ dựa vào thành giường.
Hy vọng lời của cô ban nãy có thể truyền tới tai Hoắc Hoành, để anh có phương án thứ hai.
Uông Tư Minh và Dương Thụ đều không biết thân phận thật của anh, một khi anh lộ diện, chuyện tiếp theo sẽ trở nên nan giải.
Bây giờ cô còn bị truất quyền lực, đành bất lực không giúp được gì cho Hoắc Hoành cả, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Sàn đấu phía dưới im lặng như tờ, quả nhiên Cát Nghĩa đã đóng cửa sàn đấu vì chuyện hợp tác bốn ngày tới.