Ban đầu Nhiếp Nhiên định ngủ một giấc rồi đi huấn luyện, ai dè lại ngủ một mạch đến chiều muộn mới tỉnh.
Cô rửa mặt qua loa rồi mới đi xuống tầng đến sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên không hề biết rằng lúc này cô đã trở thành trung tâm chủ đề của những vệ sĩ trong công ty.
Một cô gái là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng, đề tài hot này sao có thể bỏ qua được!
Những vệ sĩ mới vừa huấn luyện xong, rảnh rỗi bắt đầu nói chuyện về Nhiếp Nhiên.
“Sao cả chiều nay cô gái kia không đến huấn luyện thế?” Một vệ sĩ huấn luyện xong đang mệt mỏi thở hổn hển.
Hôm nay bọn họ rất háo hức muốn được huấn luyện chung với cô gái kia. Nhưng chờ cả buổi chiều, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Điều này làm cho không ít người nhụt chí.
“Đúng vậy. Hại tôi đợi không cả buổi chiều, tôi vẫn muốn xem cô ta dũng mãnh thế nào.”
Một vệ sĩ nam khác vỗ lên gáy người kia, “Anh ngốc thật hay giả ngốc thế, sao cô ta có thể tới được?”
Người bị đánh che đầu kêu oai oái, “Anh có ý gì? Cô ta không phải là vệ sĩ sao? Chẳng lẽ không cần huấn luyện à?”
“Vệ sĩ hạng nhất có thể tự do huấn luyện mà. Nói không chừng cô ta tự huấn luyện.” Các vệ sĩ bên cạnh đều xích lại gần.
Người đàn ông kia nghe thấy đám người xung quanh nói như vậy thì thở dài, “Tôi thấy mấy anh ngốc thật rồi!”
“Anh nói thế là có ý gì?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ có nội tình gì à?”
Người kia làm ra vẻ bí hiểm, nói: “Nội tình thì tôi không biết, nhưng các anh nghĩ mà xem, nhìn cô ta cùng lắm cũng chỉ mới trưởng thành thôi mà lại có thể khiến Hoắc tổng đích thân gọi điện thoại cho lão Triệu. Phải là người có đẳng cấp gì có thể làm được?”
“Chẳng lẽ là em gái của Hoắc tổng à?” Một người lên tiếng.
“Hoắc tổng làm gì có em gái, chẳng lẽ là em họ hay cháu họ à?”
“Mấy cậu ngốc nó vừa thôi chứ. Haizzzzzz.”
Không phải em gái họ cháu gái họ, vậy còn có thể là cái gì?
Một người đột nhiên nghĩ ra, buột miệng nói, “Anh nói là cô ta có gì đó mờ ám với Hoắc tổng?”
Người kia chợt vỗ tay với vẻ mặt tán thưởng khiến mọi người lập tức hiểu ra, càng nghĩ càng thấy phân tích này vô cùng có lý.
“Tôi nói rồi mà, làm sao một cô gái có thể là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng thật được! Có lẽ cô ta là tình nhân nhỏ của Hoắc tổng, Chủ tịch Hoắc không đồng ý cho nên Hoắc tổng mới đi đường vòng, để cho cô gái này có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh mình.”
“Đúng thế, đúng thế, anh xem cánh tay cô gái đó nhỏ xíu, chưa chắc cô ta đã đánh thắng được vệ sĩ kém nhất ở đây, làm sao có thể làm vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng chứ?”
Một đám người tụ tập ở đó trò chuyện sục sôi, đột nhiên có người vỗ vai người bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi, đừng nói linh tinh nữa.”
Đám người kia lập tức im lặng nhìn Nhiếp Nhiên từ xa đi tới, lướt thẳng qua bọn họ.
Các vệ sĩ đang huấn luyện tại chỗ thấy cô xuất hiện thì đều dừng hết lại, ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng dừng dạy.
Nhiếp Nhiên thu hút được ánh mắt của một đống người.
Cô cũng chẳng buồn để ý mà đi vào một căn phòng huấn luyện riêng, sau đó đóng sầm cửa lại, chặn mọi ánh mắt ở bên ngoài.
Đám vệ sĩ bên ngoài thấy cô vào phòng bắn lại túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
Đa số đều cho rằng cô làm màu làm mè, muốn trốn vào đó để lười biếng.
Sĩ quan huấn luyện thấy đám người tụ tập thì lập tức quát lên, bắt họ tản ra huấn luyện.
Lúc này, tiếng bàn tán mới chấm dứt.
Chương 1490.2LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Sau khi tiến vào căn phòng không có một bóng người, Nhiếp Nhiên thuần thục nhìn súng trên bàn đã được tháo rời hoàn toàn. Chỉ cần nhìn qua linh kiện là cô đã nhận ra ngay đây là một khẩu súng M9, súng ngắn tiêu chuẩn của quân đội.
Nhiếp Nhiên rất quen thuộc với súng, từ súng bắn tỉa hạng nặng đến súng ngắn, về cơ bản cô đều biết.
Bởi vì đó là công cụ cô dùng để bắn chết mục tiêu từ xa, là công cụ kiếm cơm của cô.
Không có bọn chúng, cô sẽ chết.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng lắp những bộ phận rời rạc quen thuộc kia vào, nhắm chuẩn vào cái bia phía xa bắn mấy phát.
Những viên đạn đều trúng hồng tâm, không một viên nào ngoại lệ.
Làm nóng người xong, cô ấn cái nút bên cạnh, cái bia phía xa bắt đầu vận hành theo quỹ đạo.
Những cái bia treo ở giữa không trung chuyển động có quy tắc từ chậm đến nhanh dần.
Từng hàng lướt qua trước mặt cô.
Công ty vệ sĩ của Hoắc thị chú trọng đào tạo vệ sĩ kỹ thuật bắn và đánh đối kháng, cho nên trên sân huấn luyện bắn của bọn họ được trang bị rất đa dạng, giúp Nhiếp Nhiên chưa bao giờ huấn luyện hoàn chỉnh ở quân đội đã huấn luyện đủ cả một buổi chiều.
Phản xạ của Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ rất tốt, cái bia vừa di chuyển đến trước mặt cô, cô đã bóp cò.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Từng tiếng súng vang lên trong sân huấn luyện trống trải.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, trong phòng huấn luyện tối đen nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không buông súng ra. Cô dựa vào thính giác và quỹ đạo bắn liên tiếp từng phát súng.
Ở trong tiếng súng, cô đã quên mất cả thời gian.
Người bên ngoài sân huấn luyện khó khăn lắm mới hoàn thành xong huấn luyện thể năng, lúc này mới được sĩ quan huấn luyện thả cho đi.
Lúc bọn họ kéo thân thể mệt mỏi chuẩn bị đi ra khỏi sân huấn luyện, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra.
Mọi người vừa nghe thấy tiếng động, lập tức đồng loạt nhìn qua phòng luyện bắn.
Mấy người ở gần cung kính gật đầu chào hỏi, “Cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt ừm một tiếng, không hề dừng lại mà đi vào trong sân huấn luyện.
Có người nghĩ chắc là cô đi ăn cơm cùng mọi người, vì vậy tốt bụng nhắc nhở: “Cô Diệp, nhà ăn ở bên kia.”
Nhiếp Nhiên dừng bước, nói với anh ta: “Tạm thời tôi chưa đi ăn cơm.”
“Hả?”
Đã sáu rưỡi rồi, quá giờ là nhà ăn sẽ đóng cửa.
Nhưng người kia nghĩ lại, cảm thấy nếu cô đã đặc cách được vào đây thì nhà ăn đặc biệt làm cơm cho cô cũng là việc rất bình thường.
Có điều trời đã tối rồi, cô không ăn cơm mà còn muốn làm gì?
Những người đó mang theo nghi vấn đứng tại chỗ nhìn về phía sân huấn luyện, thấy Nhiếp Nhiên vận động làm nóng người xong rồi bắt đầu chạy từng vòng quanh sân.
“Đây là ngủ chán rồi muốn vận động tay chân à?” Một người nhỏ giọng hỏi.
“Ai biết, quan tâm cô ta làm gì, chúng ta đi ăn cơm thôi, sắp chết đói rồi.”
“Đúng đúng đúng, mau đi ăn cơm thôi, ăn xong rồi đi ra ngoài chơi.”
Bọn họ lại nhìn Nhiếp Nhiên bên trong sân huấn luyện mấy lần, sau đó mới rời đi.
Chương 1490.3LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Trên thực tế, không phải Nhiếp Nhiên kết thúc huấn luyện bắn rồi muốn vận động tay chân, mà là cô không muốn ăn cơm cùng với đám người này, sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Dĩ nhiên, không phải là cô chưa từng bị ai chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng đó là lúc cô ở trong quân đội. Còn bây giờ ở đây cô sẽ không bị quản chế, đương nhiên cũng không cần tuân thủ những thứ này.
Huồng hồ cô tin rằng không có tên nào không sợ chết dám đến quản cô, dù sao người đàn ông của cô cũng là Tổng Giám đốc của Hoắc thị.
Ai khiến cô không vui, cô tin Hoắc Hoành sẽ khiến cho kẻ đó cả đời không vui.
Sau khi chạy liên tục hơn hai tiếng, chắc chắn người trong nhà ăn đã đi quá nửa rồi, cô mới đi đến đó.
Đi tới cửa phòng ăn, đúng lúc gặp vài người ăn cơm xong đi ra ngoài.
Những người đó đều cung kính chào Nhiếp Nhiên, “Cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, vừa định đi vào, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kịp thời gọi bọn họ lại, “Đợi một lát.”
Mấy người kia hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh nhạy phản ứng được, lập tức quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi muốn hỏi một chút, chỗ các anh ra ngoài có quy định gì không?”
Mấy người kia lắc đầu nói: “Không có, nhưng có giờ giới nghiêm, buổi tối với ngày thường thì tám giờ phải ở trong công ty, còn thứ sáu và cuối tuần thì có thể tùy ý.”
Cô gật đầu, nói cảm ơn rồi đi vào bên trong nhà ăn.
Tên buổi chiều nói xấu cô lập tức hất hàm mỉa mai: “Xem đi xem đi, mới ngày đầu tiên thôi đã không chịu được cuộc sống huấn luyện rồi.”
Một người khác thấy anh ta lại bắt đầu cái dáng vẻ đàn anh như buổi chiều, sốt ruột nói: “Được rồi, chúng ta đi mau thôi, tám rưỡi phải về rồi, còn không ra ngoài thì chúng ta có thể đi tắm rồi đi ngủ luôn.”
“Đúng đúng đúng, đi thôi đi thôi.”
Chương 1490.4LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Nhiếp Nhiên đi vào chỗ mua cơm trong nhà ăn, nhìn thấy đồ ăn gần như đã hết, chỉ còn lại một hai món là còn chút ít.
Cô cảm thán, công ty này toàn là đàn ông, sức ăn quả nhiên lớn.
Cuối cùng, cô gọi hai cái bánh bao cùng với một bát canh nóng ngồi ở trong góc ăn.
Cả buổi hôm nay chiều Triệu Tề đều bận rộn đủ chuyện sau khi Nhiếp Nhiên vào công ty, sợ có một chút sơ suất nào với tiểu tổ tông này.
Lúc xuống tầng ăn cơm, cảnh tượng Nhiếp Nhiên bê một bát canh nóng gặm bánh bao khô làm ông ta bị dọa, con ngươi suýt thì rơi ra ngoài.
Ông ta ngàn tính vạn tính mà lại quên dặn người ở nhà ăn làm suất ăn tập thể cao cấp nhất cho cô!
Mẹ ơi! Nếu như bữa này cô không được ăn ngon, lát nữa gọi điện tố cáo với Hoắc tổng, đừng nói ông ta khó giữ được bát cơm, có khi còn bị Hoắc tổng chặt nát!
Ông ta vội vàng chạy tới sau bếp, mắng cho đầu bếp kia một trận.
“Có phải cậu muốn chết không hả, sao để cho cô Diệp ăn bánh bao?!”
Đầu bếp trưởng kia vô cùng oan ức, “Không phải tôi để cô ấy ăn bánh bao, là do cô ấy đến muộn, không còn đồ ăn. Đâu phải anh không biết đám vệ sĩ của công ty chúng ta mỗi lần ăn cơm đều giống như bị bỏ đói một tháng, chỉ mấy phút đã hết đồ ăn rồi.”
Là đàn ông, hằng ngày lại huấn luyện nhiều như vậy, chắc chắn sẽ ăn nhiều, điều này Triệu Tề cũng biết.
Nhưng mà...
Tiểu tổ tông kia là người có thể không cho ăn cơm sao?
“Tôi không nói nhiều với cậu chuyện này nữa, cậu khẩn trương nấu hai món đơn giản, mau lên!”
Lúc tiến vào, ông ta thấy rõ ràng tiểu tổ tông kia đã sắp ăn xong rồi, nếu còn lãng phí thời gian thì nói không chừng cô sẽ ăn xong mất.
Triệu Tề cứ nghĩ đến buổi sáng Hoắc tổng đích thân gọi điện thoại đến nhắc đi nhắc lại là phải chăm sóc tốt cho vị tiểu tổ tông này, kết quả đến buổi tối ông ta đã để cho người ta ăn bánh bao khô.
Trời ơi, ông ta nghĩ thôi cũng đã cảm thấy trước mắt tối om.
Sau đó đầu bếp trưởng kia nấu một đĩa trứng xào cà chua, tôm nõn xào trong tiếng mắng và thúc giục của ông ta.
Triệu Tề nhân lúc còn nóng bê hai đĩa đồ ăn chạy ra ngoài, đặt ở trên bàn của Nhiếp Nhiên.
“Thật xin lỗi cô Diệp, hai cái thằng nhóc trong bếp lại quên mang đồ ăn lên cho cô.” Ông ta đổ hết tội lên hai người đầu bếp xui xẻo kia.
Nhiếp Nhiên nhìn đồ ăn nóng hổi thì cũng biết là mới nấu xong, làm sao có thể là đã nấu xong từ lâu nhưng quên mang lên được?
“Không cần đâu, tôi đã ăn no rồi, Triệu tổng tự ăn đi.” Từ trước đến giờ cô không ăn đồ ăn người khác bê lên, huống hồ là ở nơi xa lạ này!
Triệu Tề tưởng là cô tức giận, đang mỉa mai mình, ông ta cuống lên, “Cô Diệp, tôi thật sự không cố ý bảo bọn họ để cô ăn cơm thừa canh cặn. Thật đấy, cô tin tôi đi! Tôi có một trăm cái lá gan cũng không dám để cho cô ăn những thứ này!”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta cuống đến nỗi sắp khóc, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Triệu tổng, ông nói gì thế? Là tôi cố ý đến muộn nên mới ăn những thứ này, liên quan gì đến ông?”
“Không phải cô Diệp, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi...” Triệu Tề thấy cô đặc biệt nhấn mạnh, lần này thật sự sắp khóc.
Nhiếp Nhiên không biết phải làm sao, cảm thấy thật đau đầu, cô khẽ quát: “Được rồi! Tôi đã nói là không liên quan đến ông rồi! Có phải ông không hiểu tiếng người không?”
Triệu Tề bị quát như vậy, lập tức ngậm miệng, ngơ ngác hỏi: “Không... không liên quan thật à?”
Nhiếp Nhiên uống nốt ngụm canh nóng cuối cùng, đứng lên rời đi, mặc kệ Triệu Tề đứng ngây ra như trời trồng.
Chương 1490.5LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Cô xuống tầng, lại tiếp tục lao vào huấn luyện các mục khác đến tận mười hai giờ đêm.
Lúc về đến ký tức xá, thấy đám đàn ông kia cởi trần đi trên hành lang, Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh rồi bình tĩnh bước lên tầng.
Nhưng những người đàn ông kia lại không thể bình tĩnh!
Bọn họ tưởng là Nhiếp Nhiên ăn tối xong đã lên tầng, thậm chí có một số người căn bản đã quên mất sự tồn tại của cô nên vẫn sinh hoạt thoải mái như bình thường.
Ôi mẹ ơi!
Bọn họ đều mới vừa tắm xong!
Đám đàn ông kia cúi đầu nhìn một cái, may mà vẫn mặc quần!
Chỉ là ngực...
Bọn họ lập tức che ngực mình chạy về ký túc xá.
Nhiếp Nhiên ở tầng trên cùng, năm tầng còn lại toàn là ký túc xá của nam.
Cô đi đến tầng nào, đám đàn ông ở tầng đó đều như hóa đá, sau đó mới chạy về ký túc xá của mình.
Đến khi Nhiếp Nhiên về đến tầng của mình, các tầng dưới đều náo loạn hết cả lên.
Nhưng Nhiếp Nhiên là kẻ đầu têu lại không chút gợn sóng, kiếp trước cô thấy nhiều rồi nên không hề để ý.
Chỉ có điều trong những ngày tiếp theo, cô cố gắng hết sức để tránh thời gian chạm mặt những người này.
Ban ngày cô ở trong ký túc xá ngủ, đến ba bốn giờ chiều sẽ đến phòng luyện bắn súng, sau đó sẽ đi chạy.
Chạy xong rồi cô đi ăn cơm, sau đó làm các mục huấn luyện khác đến khi trời sáng.
Cuối cùng mới về ngủ.
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy.
Không chỉ là bởi vì cái lần lúng túng ở ký túc xá đó, mà là cô không thích huấn luyện chung với bọn họ.
Dần dần những người đó phát hiện Nhiếp Nhiên chưa bao giờ xuất hiện vào buổi sáng, bình thường đều là ba bốn giờ chiều mới xuất hiện, xuất hiện cũng chỉ vào phòng huấn luyện.
Số lần gặp mặt hiếm hoi như vậy khiến sự tò mò của bọn họ đối với cô và bàn tán cũng theo thời gian dần dần phai nhạt đi.
Dù sao ở trong lòng bọn họ, Nhiếp Nhiên chính là một sự tồn tại đặc biệt.
Một tuần cứ trôi qua như vậy, cuối cùng có một ngày Nhiếp Nhiên lại đến nhà ăn ăn cơm đúng giờ.
Nhưng bởi vì hôm đó là cuối tuần nên sau khi kết thúc huấn luyện, rất nhiều người đều rời công ty đi ra ngoài chơi, trong phòng ăn có rất ít người.
Tốc độ ăn cơm của cô rất nhanh, cả bữa cơm chỉ mất khoảng mười phút.
Đến khi ra khỏi phòng ăn, cô lại gặp Triệu Tề.
Triệu Tề thấy cô mặc quần áo bình thường, hơn nữa hôm nay là tối thứ sáu, ngày mai không cần huấn luyện nên đương nhiên biết Nhiếp Nhiên muốn ra ngoài.
“Cô Diệp định ra ngoài à? Cần tôi bảo mấy vệ sĩ đưa cô đi không?” Ông ta ân cần hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu.”
Sau đó cô đi vòng qua ông ta, định xuống tầng.
Chương 1490.6LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Nhưng không ngờ Triệu Tề chưa từ bỏ ý định, lại đi theo khuyên: “Cứ dẫn người theo thì hơn, buổi tối chỗ chúng ta tương đối vắng vẻ, cô dẫn người theo cũng an toàn hơn.”
Hoắc tổng đã đích thân ra lệnh cho ông ta phải chăm sóc tốt cho cô, nếu như cô đi lạc ở ngoại thành, đến lúc Hoắc tổng đòi người, ông ta không giao ra được thì cứ chờ chết đi.
“Không cần, tôi không thích có ai đi theo.” Nhiếp Nhiên nhíu mày nói.
“Vậy thì không đi theo, coi như là làm tài xế cho cô Diệp được không? Cô xem, chỗ chúng ta ở vùng ngoại thành, cô muốn đi đâu cũng phải có xe mới được, nếu không phải đi rất lâu.” Triệu Tề ra sức khuyên.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ trả lời: “Tôi không đi xa, chỉ ra ngoài cắt tóc thôi.”
Tóc cô quá dài, dù làm gì cũng rất vướng víu, cô nhất định phải cắt đi mới được.
“Tạo hình à? Chúng ta ở nơi hoang vu thế này không có thợ cắt tóc có tay nghề tốt, ngộ nhỡ cắt hỏng thì sao? Phụ nữ quan trọng diện mạo, cô đẹp như vậy thì tóc cũng phải đẹp mới được. Hay là tôi bảo bọn họ đưa cô đến trung tâm thành phố cắt tóc, bên đó chắc chắn...”
Nhiếp Nhiên nghe ông ta lải nhải một đống thì đau cả đầu, đi vòng qua ông ta ra ngoài.
Triệu Tề thấy vậy vội vàng hô lên với bóng lưng cô, “Cô Diệp, cô Diệp...”
Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm để ý đến ông ta.
Lần này, Triệu Tề không quan tâm được cô thích hay không thích nữa, ông ta lập tức nói với hai người sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi theo cô ấy cho tôi. Đêm hôm nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta đều xong đời!”
Hai người ở phía sau vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng...”
Sau đó đuổi theo cô.
Nhiếp Nhiên đi bộ rất nhanh, mới mấy phút ngắn ngủi đã đi ra khỏi cổng công ty.
Vùng ngoại thành đúng là rất xa cũng rất vắng lặng, trên đường phố vắng tanh nên phần lớn những vệ sĩ kia đều dùng xe cùng đi chơi.
Nhiếp Nhiên vòng qua mấy con phố nhỏ, đi tới đường quốc lộ mới thấy xung quanh náo nhiệt hơn một chút.
Một tuần cô không ra khỏi công ty, ngày nào cũng trốn ở bên trong huấn luyện, bây giờ ra ngoài nên muốn nhìn nhiều đi nhiều hơn.
Tất cả các cửa hàng trên đường đều mở, tiếng rao hàng vang lên từ những quầy thịt nướng. Nhiếp Nhiên ngửi thấy đủ mùi tiêu mùi ớt trên đường.
Đi qua đi lại khoảng nửa tiếng, cô tìm được một cửa hàng cắt tóc ở chỗ rẽ trên phố, đồng thời mấy vệ sĩ sau lưng kia cũng tìm được cô.
Kỹ thuật theo dõi của bọn họ rất kém, đứng ở đó nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, giống như là sợ cô không phát hiện ra vậy.
Nhiếp Nhiên làm như không thấy, đi tới cửa hàng tóc kia.
Đó là cái quán tóc kiểu cũ, cách bài trí hơi giống thế kỷ trước, bên trong có một ông cụ mặc áo khoác dài màu trắng đang ngồi đợi khách.
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào trong.
Thật ra bình thường thanh niên sẽ không vào cái quán thế này vì họ cảm thấy cổ lỗ sĩ, hơn nữa kiểu tóc cắt ra cũng không thịnh hành.
Chỉ có người lớn tuổi mới đến đây cắt tóc cạo râu, cạo mặt thôi.
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến chuyện này, chỉ cần cắt ngắn, không ảnh hưởng đến việc cô huấn luyện, mỗi tối đi tắm giội nước cả đầu luôn là được rồi.
Chương 1490.7LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Ông cụ trong quán thấy một cô gái trẻ tuổi đi vào thì hơi ngạc nhiên.
“Ở đây không làm việc ạ?” Nhiếp Nhiên thấy ông ấy vẫn ngồi yên, hoàn toàn không có ý định muốn cắt tóc thì hỏi.
Lúc này ông cụ kia mới hoàn hồn lại, đứng lên nói: “Không biết cháu gái muốn cắt kiểu tóc nào?”
“Cắt ngắn cho cháu là được, càng gọn gàng càng tốt.” Nhiếp Nhiên ngồi ở trên ghế, nói.
“Tóc ngắn à? Được, bác biết rồi.” Ông cụ tuy đã cao tuổi, đeo kính lão, nhưng động tác rất lưu loát.
Ông cụ cắt tóc mấy chục năm, kỹ thuật thuần thục cộng thêm tóc Nhiếp Nhiên không quá dài, chưa đến mười lăm phút đã xong.
Ông cụ đặt kéo xuống, đứng ở sau lưng cô, hỏi: “Cháu thấy vậy được chưa?”
Nhiếp Nhiên nhìn mình trong gương, tóc cắt ngắn đi một chút, cũng tỉa mỏng đi một chút, nhìn nhẹ nhàng hơn hẳn.
Chỉ là...
Cô nhìn mấy tên đi theo bên ngoài qua kính, sau đó nói với ông cụ: “Vẫn dài, cắt ngắn thêm chút đi ạ.”
Ông cụ nhìn Nhiếp Nhiên trong gương rồi tỏ vẻ không tán thành: “Cháu gái, còn cắt ngắn nữa thì sẽ biến thành con trai mất.”
Nhiếp Nhiên cười, bày tỏ: “Không sao, cháu muốn cái phong cách con trai đó đấy.”
Ông cụ suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra, “À à à, bác hiểu bác hiểu, cháu muốn... cái đó tên là gì nhỉ, cháu gái bác thường xuyên nói với bác... tom... phong cách tomboy đúng không! Nghe nói gần đây kiểu tóc đó rất thịnh hành, cháu gái bác cũng cho bác xem rồi...”
Rõ ràng ông cụ cũng không quá hiểu mode thịnh hành bây giờ.
“Thanh niên các cháu, con gái tử tế không làm mà lại cứ muốn làm con trai.” Nói thì nói, nhưng ông vẫn bắt đầu cắt tóc cho cô.
Mấy tên vệ sĩ đi theo thấy cô vào quán tóc, lập tức cảm thấy buồn chán.
“Trời ơi, rốt cuộc lúc nào cô ta mới cắt xong thế?”
“Ai biết, cứ đợi đi, chưa đến hai ba tiếng anh đừng có mong xong được.” Tên vệ sĩ bên cạnh dựa vào cột điện, nói.
“Hả? Ba tiếng? Vậy chúng ta làm thế nào, cô ta cắt tóc xong lại muốn đi chợ đêm, chúng ta còn chơi được nữa à?” Người vệ sĩ vẫn muốn đi chơi suốt đêm đó rầu rĩ cằn nhằn.
“Đương nhiên không thể chơi rồi, tối nay chúng ta chỉ có thể đi theo đại tiểu thư này thôi.”
“Không phải chứ, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy?”
“Xui xẻo cũng chẳng làm sao được. Được rồi được rồi, chúng ta qua bên kia mua ít đồ ăn, vừa ăn vừa đợi đi.”
Người kia nghe thấy đề nghị này không tệ, vì vậy chạy tới quầy thịt nướng cách đó không xa mua ít đồ ăn cùng với một chai bia, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa quán tóc, sau đó vừa ăn vừa chờ đợi.
Nhiếp Nhiên trong quán luôn chú ý tình hình ngoài cửa, thấy bọn họ ngồi ở cách đó không xa uống bia, ăn đồ nướng thì khẽ cười châm biếm.
Mới có một chút thời gian như vậy đã không chờ được, có thể theo dõi ai mới là lạ.
Lúc cô đang chê mấy người kia, giọng ông cụ sau lưng lại vang lên, “Được rồi, như vậy cháu cảm thấy sao?”
Chương 1490.8LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, nhìn mình trong gương, mái tóc được cắt ngắn hơn mỏng hơn rất gọn gàng, khiến ngũ quan của cô cũng trở nên sắc nét hơn.
Cô gật đầu, “Tay nghề của bác tốt quá!”
Ông cụ kia được khen thì cười rất vui vẻ, “Đương nhiên rồi, bác ở đây đã ba mươi năm, trên phố này chưa có ai là bác chưa sờ vào đầu. Tóc bác cắt còn nhiều hơn cơm cháu ăn đấy.”
Nhiếp Nhiên cười móc tờ một trăm tệ ra khỏi túi, ông cụ thấy thế thì khó xử, “Cái này... bác không có tiền lẻ đâu cháu gái.”
Thật ra Nhiếp Nhiên là khách đầu tiên của ông, đã ba ngày nay ông không có khách rồi.
Hàng xóm cũ xung quanh đã đi cả, những thanh niên thuê trọ ở đây cũng không thích đến quán của ông nữa. Thế nên việc làm ăn của ông cũng càng ngày càng tệ.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết cô là khách đầu tiên của ông cụ, trong hộp tiền của ông ấy không có một xu, rõ ràng hôm nay chưa có khách nào.
“Không cần trả lại cháu đâu.” Nhiếp Nhiên muốn nhân cơ hội này rời đi sớm, cũng cảm thấy một ông già mà đêm hôm trời lạnh còn ngồi như vậy thật sự rất đáng thương.
“Như vậy sao được, không được, bác qua nhà hàng xóm đổi tiền lẻ trả cho cháu.” Nói rồi ông cụ định đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên vội vàng giữ ông lại: “Thế này đi, cháu cảm thấy bác cắt tóc rất vừa ý cháu, cho nên trả trước cho bác một trăm tệ, sau này tóc dài rồi cháu lại đến đây cắt, đến khi đủ một trăm tệ, có được không?”
Ông cụ nghe thấy cô hài lòng với tay nghề của mình bèn cười rất vui vẻ, gật đầu liên tục, “Được được được, vậy lần sau cháu nhất định phải tới, đến lúc đó bác lại học mấy kiểu tóc khác.”
“Được, quyết định thế đi.” Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài cửa, sau đó hỏi ông cụ: “... Chỗ bác có cửa sau có thể đi xuyên qua đường quốc lộ đối diện không?”
Ông cụ gật đầu, “Có.”
“Ở đâu ạ?”
Ông cụ chỉ phía sau quán tóc của mình, nói: “Ở bên cạnh kho hàng.”
Nhiếp Nhiên nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi ra ngoài bằng cửa sau.
Chờ cô rời đi, ông cụ mới quét dọn chỗ tóc vừa cắt rơi dưới đất, sau đó lại bỏ những cái khăn mặt đã dùng vào trong chậu, chuẩn bị đóng cửa.
Mấy tên vệ sĩ đang ăn vui vẻ ngoài cửa thấy ông cụ quét rác ra ngoài, cảm thấy kỳ lạ, đang cắt tóc sao lại đi quét nhà?
Sau đó nghĩ lại, bọn họ thầm nghĩ không xong rồi!
Hai người vội vàng ném tiền lại, chạy về phía quán tóc.
Nhìn vào trong, quả nhiên đã không thấy người đâu nữa.
Tên vệ sĩ cầm đầu lập tức hỏi: “Ông già, cô gái vừa ngồi ở đây cho ông cắt tóc đâu rồi?”
“Đi rồi.” Ông cụ trả lời rất tự nhiên.
Hai người kia lập tức kinh hãi, “Đi rồi? Không thể nào, tôi đâu có thấy cô ta ra khỏi cửa!”
“Cô ấy đi lối cửa sau.” Ông cụ chỉ hướng lúc trước chỉ cho Nhiếp Nhiên.
“Đáng chết, mau đuổi theo!”
Sau đó, hai người mở cửa sau ra đuổi theo.
Chương 1490.9LẠI GẶP CÔ GÁI KIA!
Lúc này Nhiếp Nhiên đã bỏ xa bọn họ một con phố. Cô ra khỏi chỗ rẽ của con phố nhỏ đó, đề phòng người phía sau đuổi theo nên cô luôn chú ý phía sau, nào ngờ va phải một người phía đối diện.
Nhiếp Nhiên kịp thời dừng bước, nghiêng sang bên cạnh, nhưng người kia lại không kịp thời dừng lại, quệt nhẹ vào vai cô.
Người kia che vai mình, dựng mày lên mắng Nhiếp Nhiên: “Thằng nhóc này, đi không nhìn đường à!”
Sau đó giống tức giận bỏ đi.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, vừa ăn cướp vừa la làng à?
Vừa rồi rõ ràng cô chưa va vào.
Người bình thường đối với loại chuyện này cùng lắm chỉ cho là đối phương là một người nóng tính, nhưng Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ rất cảnh giác với chuyện này.
Vừa rồi hắn đã va nhẹ vào cô...
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Con ngươi cô lập tức co lại, giơ tay sờ túi mình, đúng như dự đoán, điện thoại trong túi cô đã biến mất!
Nếu như là lúc khác thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay vừa tròn một tuần lễ, cô đã hẹn buổi tối phải gọi điện thoại cho Hoắc Hoành!
Cô lập tức quay người chạy theo hướng tên kia rời đi.
Vừa ra khỏi phố, cô đã thấy tên kia lên một chiếc xe taxi.
Nhiếp Nhiên cũng vội vàng gọi một chiếc xe, bảo bám theo chiếc trước mặt.
Hai chiếc xe một trước một sau đi trên đường, chỉ một lát xe đã dừng ở đầu một con phố.
Gã đàn ông kia trộm được điện thoại của Nhiếp Nhiên, đắc ý cho tài xế hai mươi tệ, xuống xe đi vào trong phố.
Đi tới cuối phố, thấy có một đám người đang ở đó, gã tất tả chạy tới, hô to, “Lão đại!”
Người được gọi là lão đại đó quay đầu lại nhìn, rút thuốc ra mời: “Sao bây giờ mày mới đến! Mau qua đây xem con nhóc giả trai này đi!”
“Nhóc giả trai?” Gã đàn ông kia đi vào nhìn kĩ người trong ngõ.
“Vừa rồi con ranh này đứng ở đây một mình, đeo ba lô, nhìn qua còn tưởng là con trai, vốn muốn cướp túi là xong, ha! Ai ngờ nó không chỉ không buông tay mà còn tát Cẩu Tử một cái. Bây giờ bị chúng ta chặn ở trong ngõ, tao muốn xem xem con ranh chết tiệt này còn ngang ngược thế nào!” Tên lão đại kia nhìn chằm chằm cô gái bị vây trong ngõ, cười lạnh nói.
Gã đàn ông đó thuận thế nịnh bợ: “Lão đại mà ra tay, con ranh này nhất định sẽ ngoan ngoãn chịu trói.”
Tên lão đại kia rõ ràng rất hài lòng với lời nịnh bợ này, sau đó hắn hỏi: “Đúng rồi, mày làm gì mà muộn thế này mới đến?”
“Lão đại, anh xem đây là cái gì?” Gã đàn ông kia giống như là dâng vật báu, lấy cái điện thoại vừa trộm được ra.
Nhưng ngay một giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên ở đầu ngõ, “Trả lại điện thoại cho tao.”
Đám người kia nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại nhìn.
Gã đàn ông kia kinh ngạc nói: “Mày... mày là con gái?”
“Mau trả điện thoại lại cho tao.” Nhiếp Nhiên không trả lời, chỉ nhắc lại một lần nữa.
Tên lão đại nhìn hai người trước sau rồi vỗ cái đét lên đùi, phá lên cười, “Ha ha! Hôm nay chúng ta số đỏ rồi, lại gặp phải hai con nhóc giả trai.”
Hai?
Nhiếp Nhiên ngước mắt nhìn rồi lập tức nhướng mày lên, cười như không cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”