Giọng nói yếu đuối kia làm Hà Giai Ngọc không nhịn được phải xoa cánh tay mình, “Trời, nghe mà nổi da gà!”
Thi Sảnh thấy “món ăn tinh thần” của mình sắp bị người ta ngấp nghé thì lập tức chau mày lại, “Tôi bảo cái cô này đúng là không sợ chết nhỉ? Các nữ binh của ban khác đều không dám tới gần chính trị viên của chúng ta, sao riêng vị này vẫn cứ cắn mãi mà không nhả thế nhỉ?”
“Người ta ở lớp 1, da dày giỏi nhẫn nhịn, về điểm này khi huấn luyện chúng ta đâu có để tâm tới.” Hà Giai Ngọc vỗ nhẹ vai của Thi Sảnh, vẻ mặt ý bảo cứ an tâm, đừng vội.
Thi Sảnh gật đầu lia lịa, “Cậu nói đúng, giống như cậu đúng là da dày thật!”
Hà Giai Ngọc nghe thế bèn đẩy Thi Sảnh ra, “Mẹ kiếp, tôi thật lòng an ủi cậu, cậu lại còn châm chọc tôi!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Nhiếp Nhiên nghe hai cô nói chuyện mà không nhịn được phải quay đầu lại nhìn thoáng qua gương mặt của Hoắc Hoành.
Bởi vì anh vẫn đang nằm vùng nên không thể dùng gương mặt thật gặp người khác, hoặc nghiêm túc mà nói thì hẳn là cô chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Hoắc Hoành.
Anh giả vờ làm con trai nhà người ta, cô đoán chắc gương mặt kia cũng không phải là mặt thật.
Nhưng gương mặt lần này so với gương mặt của “Hoắc Hoành” thì bình thường hơn nhiều, thế mà vẫn trêu chọc được một đám con gái đến xum xoe.
Nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì thấy cũng đúng, bên trong quân đội này, hoặc là có loại người như Nghiêm Hoài Vũ giống một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi; hoặc là mấy lão sĩ quan huấn luyện bốn mươi tuổi. Giờ lại bất thình lình xuất hiện một chàng trai hơn hai mươi tuổi có dáng dấp không tệ, nói chuyện và làm việc đều rất điềm tĩnh, trầm ổn, không nóng nảy, đối với những nữ binh là các thiếu nữ thì đây đương nhiên là một cơ hội tốt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh, sau đó quay người đi ra phía ngoài, nhưng lại nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một câu: “Nhiếp Nhiên ở lại!”
Cô dừng bước chân.
Những người khác trong lớp 6 nghe xong cũng đều dùng ánh mắt quái dị để nhìn cô.
Cái tên Hoắc Hoành này, sao lại trắng trợn bảo mình ở lại như thế, anh ta muốn gây thù hằn cho mình à?
Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, cô bất đắc dĩ dừng bước, quay trở về.
Hoắc Hoành mím chặt môi, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, bầu không khí hơi có phần kỳ lạ.
Bỗng nhiên, cả hai người cùng quay đầu nhìn về phía nữ binh vừa đưa nước kia.
Vẻ mặt Hoắc Hoành không thay đổi, anh hỏi: “Cô còn có việc gì à?”
Cô nữ binh ngẩn ra một chút rồi nói: “Không, không có…”
“Vậy cô có thể đi.” Hoắc Hoành không hề do dự mà ra lệnh đuổi khách.
Gương mặt xấu hổ lúc đầu của nữ binh kia tái đi mấy phần, cuối cùng cô ta không cam lòng mà chán nản rời đi.
Sau khi nữ binh kia đi rồi, trong nháy mắt sắc mặt của Nhiếp Nhiên cũng trầm xuống, cô lạnh lùng thốt lên: “Không biết chính trị viên gọi một mình tôi ở lại là có chuyện gì không?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Hoắc Hoành im lặng nhìn cô một lúc rồi mới nặng nề hỏi: “Vì sao vừa rồi em không hỗ trợ?”
“Hỗ trợ?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, sau đó mới hiểu được cái từ hỗ trợ mà anh nói là gì, cô lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải hỗ trợ?”
“Cô ấy là…”
Hoắc Hoành còn chưa kịp nói thì Nhiếp Nhiên đã mất kiên nhẫn mà ngắt lời, “Nếu như anh muốn nói những lời giống như An Viễn Đạo thì tốt nhất là đừng lãng phí nước bọt làm gì.”
Cô thật sự không hiểu tại vì sao mà tất cả mọi người, bao gồm cả anh ta cũng nói tới tình chiến hữu khỉ gió gì đó. Phương Lượng như thế, An Viễn Đạo cũng y hệt, hiện giờ ngay đến cả Hoắc Hoành cũng nói như vậy.