Diệp Trân vừa bảo vệ con trai mình, cố gắng hết sức để nó và Nhiếp Nhiên giảm bớt tiếp xúc, vừa nghĩ cách xem phá hoại quan hệ cha con hòa thuận mà Nhiếp Nhiên và Nhiếp Thành Thắng.
Thấy Diệp Trân thận trọng bảo vệ con trai bà ta cách xa mình như vậy, cùng với bộ dạng tức giận trừng mắt của Nhiếp Dập mỗi khi thấy mình chạy bộ cùng Nhiếp Thành Thắng, Nhiếp Nhiên đều sẽ cố ý cười khiêu khích nó. Sau đó, thành công chọc giận thằng nhóc kia nghiến răng nghiến lợi giậm chân.
Chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi, nhà họ Nhiếp rất yên bình, hoàn toàn không có cảnh tượng cãi nhau ầm ĩ như lúc Nhiếp Nhiên mới về.
Cho đến buổi chiều một ngày nghỉ, Nhiếp Thành Thắng đang ngồi trên sofa trong phòng khách đọc báo quân đội, Diệp Trân lại đi từ trên tầng xuống.
Bà ta ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Thành Thắng, không nói lời nào ôm quyển album ảnh ra lật xem từng trang.
“Sao hôm nay bà lại muốn xem ảnh thế?” Nhiếp Thành Thắng ngồi ở bên cạnh tranh thủ thời gian lúc lật tờ báo, liếc bà ta.
“Tôi luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt con trai đã lớn rồi, cho nên muốn xem dáng vẻ nó lúc còn nhỏ, không biết nó còn có thể ở bên cạnh tôi mấy năm nữa.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy bà ta nói thế, chỉ rũ rũ tờ báo tiếp tục đọc, “Nói gì thế, con trai vĩnh viễn là con trai bà, chẳng lẽ còn có thể chạy được à?”
“Hừ, người làm ba như ông sao hiểu được tấm lòng của người làm mẹ.”
Phần lớn thời gian Diệp Trân đều tương đối dịu dàng hiền đức, thật sự chưa từng làm nũng với ông ta. Lần này, bà ta nũng nịu như vậy khiến Nhiếp Thành Thắng cảm thấy rất mới mẻ.
Trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc, sau đó cười ha ha một tiếng, gấp tờ báo lại, ôm lấy bà ta, “Được rồi được rồi, tôi không biết, tôi xem cùng bà được chưa?”
“Ông xem bức ảnh hôm nó được một trăm ngày này đi, đáng yêu biết bao!”
“Còn đây là ảnh nó cưỡi trên cổ ông vui đùa.”
“Bức ảnh này chụp vào hôm sinh nhật sáu tuổi của nó, lúc ấy ông mới hoàn thành nhiệm vụ, đi cả đêm về nhà. Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao!”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Diệp Trân nhìn vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng, sau khi cân nhắc một lúc, làm như vô tình oán trách một câu, “Đâu có giống như bây giờ, ông hung dữ với nó như vậy, nhìn thấy nó khóc, ông cũng không đau lòng.”
“Con trai không thể quá yếu ớt, cũng nên để nó học cách lớn lên mới được.” Nhiếp Thành Thắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Dập trong ảnh, mỉm cười nói.
“Chỉ có ông mới có kiểu để con lớn lên như vậy, mới mấy ngày đã đổi từ hiền từ sang nghiêm khắc, đến bây giờ nó vẫn ngây ngẩn.” Diệp Trân nói như quở trách.
“Được, vậy tôi sẽ từ từ, được rồi chứ?”
Diệp Trân thấy ông ta thay đổi thái độ, sau khi đạt được mục đích đầu tiên, lúc này mới tiếp tục chậm rãi lật album, chỉ vào từng bức ảnh mà nói.
Lúc lật đến bức ảnh thứ hai từ dưới lên, thấy một tấm ảnh gia đình kẹp trong đó. Tất cả mọi người trong bức ảnh này đều đang cười, chỉ có một mình Nhiếp Nhiên là mặt như đưa đám.
“Cái này là hôm Dập Dập không cẩn thận giẫm vào chân Nhiếp Nhiên, kết quả con bé không vui, làm hỏng cả bức ảnh gia đình, ông còn vì thế mà mắng nó một trận.” Diệp Trân mỉm cười nhớ lại.
Thật ra thì khi đó Nhiếp Nhiên đâu phải bị Nhiếp Dập giẫm vào chân mà là nó cố tình đạp chân, còn điên cuồng giật tóc cô. Nó còn nhỏ mà rất khỏe, túm chặt một nắm tóc của Nhiếp Nhiên.
Khi đó, Nhiếp Nhiên vẫn là trẻ con, đau như vậy rồi còn bảo cô cười, cô không khóc đã không tệ rồi.
Vì vậy, đây là bức ảnh gia đình cuối cùng của Nhiếp Nhiên.
“Ừm, hồi đó nó rất nhát gan, còn hay khóc, y như mẹ nó.”
Nhiếp Thành Thắng nhắc đến người vợ đầu tiên của mình, nụ cười trên mặt nhạt hẳn đi, ký ức về bà cũng trở nên rất mơ hồ.