Chẳng lẽ anh muốn quyết đấu trực diện với Hoắc Khải Lãng rồi à?!
“Anh nắm chắc bao nhiêu phần?”
Hoắc Khải Lãng mặc dù không phải là boss cuối cùng, nhưng cũng tuyệt đối không dễ lừa gạt giống như đám thành viên hội đồng quản trị kia.
Nếu như thua thì kết quả sẽ giống như Hoắc Chử ở trong cốp.
“Có lúc, anh chỉ có thể đoán đại khái suy nghĩ của Hoắc Khải Lãng nên chỉ có thể nói là đánh cược một lần.” Đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Hoắc Hoành dừng xe, quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Nếu như em sợ, anh có thể đưa em đi trước...”
Anh còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã ngắt lời anh, “Hoắc Hoành, có phải anh coi thường em không?”
Nhiếp Nhiên đột nhiên nói như vậy, Hoắc Hoành hơi ngẩn ra, sau đó biết cô gái này hiểu lầm anh rồi.
“Anh không coi thường em, mà là anh cảm thấy lần này anh cũng không hoàn toàn nắm chắc, ngộ nhỡ em bị anh liên lụy thì làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên giống như bị anh thuyết phục, gật đầu, “Ồ, hóa ra không phải anh coi thường em.” Ngay sau đó cô đổi giọng, “Vậy thì tức là không tin em.”
Hoắc Hoành không ngờ cô càng lúc càng đi xa như vậy. Nếu anh thật sự không tin cô thì có thể tiết lộ thân phận quan trọng của mình cho cô sao?!
Nhiếp Nhiên nhìn ra ngay suy nghĩ trong lòng anh, “Em nói không tin không phải có ý là anh nghi ngờ em, mà là anh không cho rằng em có năng lực giải quyết chuyện, chỉ cần được bảo vệ và chăm sóc.”
“Hoắc Hoành, anh không tin em, anh hoàn toàn không công nhận em.” Cho dù gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Nhiên được ánh đèn ngoài xe phủ lên chút ấm áp, nhưng ánh mắt cô vẫn vô cùng nghiêm túc.
Nghe ra được sự lạnh lùng và tức giận của cô trong câu nói cuối cùng, Hoắc Hoành lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, Nhiếp Nhiên không phải là cô gái bình thường, cô là binh lính của đơn vị dự bị, là lính mũi nhọn.
Cô không chỉ có bản lĩnh tự bảo vệ, mà còn có năng lực đánh kẻ địch.
Sao anh có thể coi cô như kiểu con gái yếu đuối kia được chứ?
Đó là sỉ nhục cô, chà đạp lên tự tôn và kiêu ngạo của cô!
Hoắc Hoành hít sâu một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi, anh thật sự không nghĩ đến điểm này. Anh luôn cảm thấy em là người phụ nữ của anh, anh nên bảo vệ tốt cho em, nhưng quên mất là em không cần anh làm như vậy.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng anh khiến Nhiếp Nhiên nghe ra cảm giác ai oán.
Đó không phải là tâm trạng oán phụ khuê phòng mới có sao?
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy buồn cười, “Không phải là em không cần anh làm như vậy, mà là em hy vọng có thể kề vai sát cánh với anh. Em chắc chắn rằng ban đầu anh thích em không phải là thích em yếu đuối nhát gan nấp ở sau lưng anh, đúng không?”
Người nào đó bị đoán trúng tâm tư lập tức bị nghẹn họng không nói lại được.
Lúc đầu đúng là anh bị sự thông minh giảo hoạt cùng với năng lực xuất sắc của Nhiếp Nhiên thu hút, cũng mong đợi cô sẽ kề vai chiến đấu với mình.
Nhưng đó chỉ là lúc đầu, bây giờ cô thành vợ yêu của mình, anh đâu có nỡ như vậy.
Huống hồ cô từng có nhiều tiền sử đến thế!
Những thủ đoạn làm việc liều mạng kia vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt anh.
“Bây giờ anh chỉ mong em có thể nhát gan một chút.” Hoắc Hoành tức giận trợn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên biết anh đang sợ điều gì.
Trên thực tế, bây giờ Hoắc Hoành cẩn thận dè dặt với cô như vậy, một phần cũng là do cách làm việc cực đoan lúc đầu của cô mới khiến trong lòng anh có bóng đen.
Cô tươi cười chủ động kéo tay Hoắc Hoành, giống như đang làm nũng, “Vậy em bảo đảm, sẽ cố hết sức bảo vệ cho mình an toàn, như vậy có thể khiến anh yên tâm rồi chứ?”
Hoắc Hoành đâu có thể chịu được sự chủ động của cô, lập tức vứt áo giáp không còn giận nữa, kéo tay cô, khẽ véo mũi cô, “Đây là em tự nói đấy, đến lúc đó đừng có chơi xấu.”
Lúc này, đèn đỏ kết thúc, đèn xanh sáng lên.
Chương 1477.2TRỞ VỀ NHÀ HỌ HOẮC! - KINH HÃI!
Một tay Hoắc Hoành điều khiển vô lăng, tay còn lại thì nắm chặt tay Nhiếp Nhiên.
Trên đường vô cùng trống trải, cả đường chỉ có mình xe của bọn họ đang lao nhanh.
Không lâu sau, nhà họ Hoắc lại xuất hiện trước mắt một lần nữa.
Cánh cổng lớn chạm hoa rỗng màu đen vừa mở ra, xe đã chậm rãi chạy vào.
Đám chú bác bên trong nhà đã ăn tối xong, ngồi ở đó uống trà trò chuyện gần ba tiếng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, ai cũng chấn phấn hẳn lên.
“Hình như tôi nghe thấy có tiếng xe đi vào sân.” Lý Đào ngồi trên sofa nói.
Dương Đại Dũng ở bên cạnh không kiềm chế được hưng phấn, lập tức đứng lên, “Chắc là A Chử rồi! Sớm hơn dự tính một tiếng, xem ra khoản giao dịch này hoàn thành rất thuận lợi. Tôi đi xem xem!”
Dương Đại Dũng không ngăn được nội tâm kích động chạy ra ngoài trước.
“Đại ca, chúng ta cũng đi ra xem sao, dù sao lần này đúng là A Chử đã làm được một hạng mục không tệ.”
“Đúng vậy đại ca, chúng ta cũng đi đón công thần lớn của Hoắc thị đi.”
Đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Hoắc Khải Lãng cũng không tiện làm mất mặt bọn họ, ông ta gật đầu, đứng lên khỏi sofa.
Đám người đang chuẩn bị đi ra cửa nhìn, nhưng ai ngờ mới đi được mấy bước đã đột nhiên nghe thấy Dương Đại Dũng ngoài cửa kêu lên một tiếng thảm thiết.
“A...!”
Tất cả mọi người lập tức dừng chân lại, nụ cười tràn trề trên mặt cũng bị tiếng gào thét thê lương kia làm cứng lại.
“Quỷ! Quỷ!” Tiếng kêu sợ hãi của Dương Đại Dũng vang lên ngoài cửa, sau đó thấy ông ta lảo đảo chạy vào.
Lý Đào thấy vẻ mặt ông ta như vậy, không nhịn được cau mày, “Có chuyện gì thế?”
“Quỷ, quỷ!” Dương Đại Dũng có thể nói là lảo đảo ngã vào trong nhà, ông ta túm lấy cánh tay Lý Đào, hoảng loạn kêu lên.
Lý Đào thấy ông ta điên điên khùng khùng như vậy thì quát mắng: “Quỷ cái gì, chú đang nói bậy bạ gì thế! Sắp đến Tết rồi, đừng có tìm xui xẻo cho mình!”
“Không, không phải vậy... A... A Hoành... A Hoành trở về... trở về rồi!” Dương Đại Dũng há miệng run rẩy chỉ về phía cửa, sợ hãi nói.
Ông ta vốn cao hứng vội vàng chạy ra ngoài, gõ cửa kính ghế lái, đang đợi Hoắc Chử hạ cửa kính xe xuống để nói chuyện, kết quả không ngờ gương mặt lộ ra bên trong xe không phải là Hoắc Chử.
Mà là Hoắc Hoành!
Bên trong sân không có ánh đèn, dưới bóng đêm, anh mang nụ cười dịu dàng nho nhã giống như mọi khi mà lại càng thêm dọa người.
“A Hoành?” Đáy mắt Lý Đào lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không thể nào, không phải Hoắc Chử nói Hoắc Hoành đã chết rồi sao?
Sao có thể quay về được?
Có phải vừa rồi tên này uống rượu quá nhiều, đầu óc hồ đồ rồi không?
“Ha ha, chú uống nhiều trà như vậy mà vẫn chưa tỉnh à?”
“Đúng vậy, uống nhiều rượu quá nên bị ảo giác chăng?”
“Chú Sáu, tửu lượng của chú đúng là thụt lùi rồi.”
Một đám người đều cho là ông ta uống quá nhiều rượu nên xuất hiện ảo giác.
Dương Đại Dũng có nỗi khổ mà khó nói, không ngừng xua tay, “Không, không phải vậy... là thật, thật sự là... là A Hoành...”
Nhưng đám người kia vẫn nghĩ ông ta đùa, càng không để ý.
Còn Lý Đào cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vì cậy tay ông ta ra, đi thẳng ra ngoài cửa.
Lúc này, đèn xe đã tắt.
Cửa xe bị đẩy ra, một người bước từ trong xe xuống.
Trong màn đêm đen kịt, lại thêm có tuyết rơi, Lý Đào chỉ có thể híp mắt muốn phân biệt từ thân hình.
Chương 1477.3TRỞ VỀ NHÀ HỌ HOẮC! - KINH HÃI!
Đến khi người kia bước từ chỗ tối ra, đến gần ông ta hơn, hai mắt vốn nheo lại của Lý Đào lập tức trợn tròn.
Mấy người chú bác chạy ra cùng sau đó nhìn thấy gương mặt kia dưới ánh sáng mờ mờ thì đồng loạt hít sâu một hơi.
“Trời ơi!”
“Không phải chứ!”
“Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Rõ ràng đám người kia đều không tin người trước mặt là Hoắc Hoành chết rồi mà sống lại!
Ai cũng đứng ngây ra tại chỗ.
Dương Đại Dũng vốn đã sợ hãi thấy đám người kia kinh ngạc đến hoang mang, trong lòng mới sảng khoái một chút.
Hừ! Cho các người không tin tôi đi, đáng đời!
Người trong sân đang định đi về phía bọn họ.
Lý Đào quyết đoán rút súng bên hông ra, nhắm vào người dưới sân, “Đứng lại! Mày đến gần tao sẽ nổ súng đấy!”
Vừa dứt lời, quả nhiên người kia không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Lúc này đám người Lý Đào mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu giơ súng chất vấn: “Mày là ai! Tại sao mày phải cải trang A Hoành, tại sao phải giả thần giả quỷ!”
Người đứng ở dưới bậc thềm khẽ cười, “Giả thần giả quỷ? Chú Ba, chú nói gì sao cháu không hiểu thế, cháu rõ ràng là một người sống, sao đến miệng chú Ba lại biến thành giả thần giả quỷ rồi?”
Giọng nói và cả ngữ điệu quen thuộc khiến Lý Đào ngẩn ra, “A Hoành?!”
Nhưng đến khi ông ta thấy người kia đang đứng thì lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
“Không đúng, mày không phải A Hoành! A Hoành không thể đi được, nó là một người tàn phế, mà hai chân của mày lại không sao! Mày rốt cuộc là ai! Nửa đêm tới nơi này có mục đích gì!”
“Anh ấy đúng là Hoắc Hoành.” Đột nhiên, một giọng nữ ở bên cạnh chen vào.
Lý Đào nhìn theo phía giọng nói, thấy một cô gái bước từ trên xe xuống.
Đúng lúc này, chú Trần theo Hoắc Khải Lãng đi ra khỏi nhà, ông ta nhìn một cái là nhận ra ngay người kia, theo bản năng buột miệng nói: “Diệp Nhiễm?!”
Nhiếp Nhiên dựa vào cạnh cửa xe, cười vẫy tay chào ông ta, “Hi! Chú Trần, đã lâu không gặp.”
Chú Trần bị dáng vẻ như thân quen lắm của cô làm cho không biết nên tiếp lời như thế nào.
Đám thành viên hội đồng quản trị bên cạnh đương nhiên cũng biết nữ vệ sĩ bảo vệ 24/24 giờ bên cạnh Hoắc Hoành này.
Bây giờ nữ vệ sĩ cũng ở đây, theo lý mà nói khả năng Hoắc Hoành trước mặt này là giả rất nhỏ.
“Cháu thật sự là A Hoành à?” Lý Đào vẫn không chắc chắn.
“Thật trăm phần trăm.” Hoắc Hoành cười nói.
Đám người trên bậc thang hoàn hồn lại khỏi sự kinh ngạc, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Hoắc Hoành nhìn đám chú bác, nụ cười trên môi không thay đổi, “Không biết đã muộn thế này rồi mà các chú các bác vẫn ở nhà họ Hoắc là vì chuyện gì sao? Hay là...” Đang nói, Nhiếp Nhiên dựa vào cạnh xe kéo thi thể của Hoắc Chử ra khỏi cốp, đồng thời đi tới bên cạnh Hoắc Hoành.
Bọn họ đang ở trong sân, nơi này không có ánh sáng khiến đám thành viên hội đồng quản trị đứng ở cửa chính không thấy rõ rốt cuộc Nhiếp Nhiên đang kéo cái gì trong tay.
Chỉ thấy là một bóng đen rất dài, giống như một cái bao tải rách.
Bao tải?
Không phải là bên trong có cái gì chứ?
Lý Đào vốn đã nghi ngờ Hoắc Hoành trước mặt, lúc nhìn thấy cái bao đó, vừa mới đặt súng xuống lại căng thẳng giơ lên.
Chương 1477.4TRỞ VỀ NHÀ HỌ HOẮC! - KINH HÃI!
Lúc này Hoắc Hoành nhận lấy cái “bao tải rách” trong tay Nhiếp Nhiên, bước từng bước lên, đi về phía đám thành viên hội đồng quản trị.
“Mày... mày muốn làm gì, đừng có manh động, nếu không tao sẽ nổ súng!” Lý Đào vừa quát vừa bắt đầu lui về phía sau.
Lúc lui đến cửa, Hoắc Hoành dừng lại, ném nhẹ cái thứ trong tay xuống, “Hay là… mọi người đợi cậu ta?”
Anh ném rất chuẩn, đúng ở dưới chân đám thành viên hội đồng quản trị kia.
Đám người đó đồng loạt lui sang bên cạnh một bước.
Đèn phòng khách chiếu ra, gương mặt tái nhợt không có chút máu của Hoắc Chử lập tức lộ ra trong mắt mọi người.
Chú Trần đang bảo vệ Hoắc Khải Lãng ở sau lưng, lập tức thất thanh khẽ hô một tiếng, “Tam thiếu?!”
Đám thành viên hội đồng quản trị bên cạnh nghe thấy như vậy, lúc này mới tập trung nhìn xuống đất.
“A Chử?!”
Mọi người thấy gương mặt dính máu dưới đất, lập tức kinh hãi.
Đang yên đang lành, sao A Chử lại chết?
Hơn nữa không phải A Chử đi giao dịch với Đạt Khôn sao?
Sao lại ở cùng với Hoắc Hoành?
Một chuỗi nghi vấn cuối cùng đều biến thành một câu, “Cháu bắn chết A Chử?”
Hoắc Hoành đứng ở đầu cầu thang, nửa gương mặt chìm trong bóng tối giống như ma quỷ, đèn phòng khách chiếu ngược lên khuôn mặt anh thoáng mơ hồ.
Anh ngước mắt lên, cười nhạt nói: “Chú Ba, chuyện không có bằng chứng thì đừng nói lung tung.”
Không… không có bằng chứng?
Người đã chết ở trước mặt bọn họ rồi, còn muốn bằng chứng gì nữa!
Hoắc Hoành hình như nhìn thấu hàm ý trong mắt Lý Đào, lại cười, “A Chử là bị Khôn lão đại bắn chết.”
“Không thể nào, hai người bọn họ đã đến giai đoạn giao dịch rồi, vì sao Khôn lão đại phải giết nó?” Lý Đào luôn duy trì cảnh giác cao độ với người trước mặt này, cho nên phản ứng với lời nói của anh cũng cực kì nhanh.
“Vì lúc giao dịch gặp phải cảnh sát mai phục, Khôn lão đại sợ Hoắc Chử bị bắt sẽ khai hắn ra nên đã bắn chết cậu ta, sau đó chạy trốn.” Hoắc Hoành dửng dưng kể lại.
“Cái gì? Cảnh sát?”
Mọi người nghe thấy thì hơi ngẩn ra, sau đó cuống lên.
“Sao đang yên đang lành lại kinh động đến cảnh sát?”
“Vậy hàng của chúng ta đâu? Tiền đâu? Mất hết rồi à?!”
“Vậy há chẳng phải chúng ta mất cả chì lẫn chài à?”
Trong đám thành viên hội đồng quản trị xem trọng tiền tài kia, Lý Đào coi như tỉnh táo nhất, ông ta sầm mặt lại, nói: “Bây giờ quan trọng nhất không phải tiền và hàng, mà là Khôn lão đại đang trốn, ngộ nhỡ bị cảnh sát bắt thì chúng ta phải làm thế nào!”
Lời nói của ông ta khiến mọi người bừng tỉnh, “Đúng vậy! Ngộ nhỡ hắn khai chúng ta ra, vạ lây đến chúng ta thì làm thế nào?”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Phải điều động người đi giúp Đạt Khôn à?”
“Giúp cái gì! Đạt Khôn không quan tâm đến tình cảm bắn chết A Chử, chúng ta nên điều động người đi bắn chết hắn mới đúng!”
Lúc bọn họ căm phẫn bừng bừng, Hoắc Hoành lại khẽ cười, “Chuyện này cháu sẽ tìm người giải quyết, các chú không cần lo lắng, tuyệt đối sẽ không liên quan hoặc là vạ lây đến Hoắc thị chúng ta, cũng nhất định có thể bảo đảm tiền lợi nhuận của mọi người năm nay không bị ảnh hưởng.”
Chương 1477.5TRỞ VỀ NHÀ HỌ HOẮC! - KINH HÃI!
Anh vừa nói như vậy, đám chú bác vừa rồi còn nóng lòng sốt ruột đã yên tĩnh lại, ngay cả Lý Đào cũng bỏ súng xuống, nhìn Hoắc Hoành trước mặt.
Bọn họ không phải là người chỉ biết đến tiền, động não là có thể biết.
Người đã bị giết chết sống lại, cộng thêm cảnh sát đột nhiên xuất hiện, cùng với việc anh xuất hiện ở hiện trường giao dịch một cách khó hiểu, một loạt vấn đề này chắc chắn có liên quan với Hoắc Hoành.
Nói không chừng cả chuyện này chính là cái bẫy cho Hoắc Chử chui vào.
Nếu không người vốn nên cai nghiện sao lại đứng ở đây giờ này, vẻ mặt còn không hề suy sụp.
Nhưng không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể nói gì.
Dương Đại Dũng hoàn hồn lại, vẫn hơi do dự nói: “... Cháu thật sự là A Hoành à?”
“Thật trăm phần trăm, chú Sáu.” Hoắc Hoành cười khẽ một tiếng.
Dương Đại Dũng không thông minh như Lý Đào, ông ta là kẻ ngốc, rất nhiều chỗ trong chuyện lần này ông ta đều không nghĩ thông suốt, nhưng có một điểm ông ta rất chắc chắn.
Ông ta chuyển tầm mắt xuống dưới thắt lưng Hoắc Hoành, “Nhưng... nhưng không phải chân cháu bị tàn phế sao? Hơn nữa không phải cháu gặp chuyện, cả người cả xe lăn xuống núi rồi sao, sao lại...”
Lý Đào thầm kêu hỏng rồi, vội vàng ngắt lời ông ta, cười dàn xếp: “Nếu A Hoành đã bình an trở lại, đương nhiên là tốt nhất rồi!”
Lời này rõ ràng là đã thừa nhận người trước mắt.
Hai người chú khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, A Hoành có thể trở về là quá tốt rồi!”
“Đâu chỉ là quá tốt, A Hoành thoát chết có thể trở về thế này, đúng là quá vui mừng! Tôi nói rồi mà, A Hoành đâu có dễ xảy ra chuyện như vậy!”
“Xem ra đến cuối cùng vẫn là A Hoành làm việc chắc chắn nhất.”
“Không sai, không sai...”
Đám thành viên hội đồng quản trị buổi chiều còn ủng hộ Hoắc Chử, vừa nhìn thấy Hoắc Chử chết thảm thì lập tức đứng về phe Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành không nói gì nữa, lúc này mới di chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào Hoắc Khải Lãng đứng sau lưng chú Trần từ đầu tới cuối không nói một câu.
Anh thu lại ý cười, nói từng chữ: “Ba, con về rồi.”
Trong nháy mắt, người ở đây đều yên tĩnh lại, ai cũng nhìn Hoắc Khải Lãng.
Đại ca đã từng ủng hộ Hoắc Chử. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Bây giờ Hoắc Hoành gài Hoắc Chử như vậy, thậm chí còn đưa xác về cho ông ta xem, không dám đảm bảo ông ta sẽ không tức giận.
Lần này, đám chú bác kia đều căng thẳng, đợi bước tiếp theo của Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Khải Lãng chắp hai tay sau lưng, trên khuôn mặt ngược sáng của ông ta không có thay đổi gì.
Cho dù là thấy Hoắc Hoành hay là thấy Hoắc Chử chết cũng rất bình tĩnh.
Hai cha con nhìn nhau, một người uy nghiêm, một người hờ hững, còn đám người xung quanh bị dọa không dám nói gì.
Một lúc sau, ông ta mới dặn dò một câu, “A Trần, giải quyết thi thể Hoắc Chử đi, sắp đến Tết rồi, đừng mang xúi quẩy vào nhà.”
Mọi người ngẩn ra. Ông ta không tức giận?
Tức là đã ngầm thừa nhận rồi?
Đám chú bác ở đây đều không hiểu tại sao đại ca nhà mình lại bình tĩnh như vậy.
Không phải ông ta luôn ủng hộ Hoắc Chử sao?
Chẳng lẽ người ông ta thật sự ủng hộ là Hoắc Hoành?
Đám người này bị thái độ của Hoắc Khải Lãng làm cho hồ đồ.
Còn chú Trần thì nhanh chóng trả lời, “Vâng.”
“Ăn cơm đi.” Hoắc Khải Lãng nói xong, quay người đi tới phòng ăn.
Hình như chuyện này cứ kết thúc như vậy.