Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra.
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
Lúc này Kiều Duy đi ra, mỉm cười với cô gái lạ đó: “Ngại quá, Y Xá, có lẽ chúng tôi cần một chút thời gian để nói chuyện riêng.”
Cô gái tên là Y Xá kia hoàn hồn lại, gật đầu, “A, được, vậy mọi người nói chuyện đi, tôi đi làm ít đồ ăn cho mọi người.”
Kiều Duy mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Mặt Y Xá lập tức đỏ lên.
Đến khi Y Xá đi ra ngoài, đóng cửa lại, Nghiêm Hoài Vũ lập tức chặn trước mặt Nhiếp Nhiên, “Tiểu Nhiên Tử, tại sao cô phải nói như vậy?”
“Đúng vậy, tại sao cô lại nói là đến leo núi thám hiểm? Còn nói không quen chúng tôi?” “Không phải là cô nghe đến cướp biển, cho nên nhát gan, sợ chết chứ?”
Nghiêm Hoài Vũ quay sang bác lại người kia: “Cậu nói linh tinh cái gì thế! Tiểu Nhiên Tử không phải là người như vậy!”
Nhưng anh ta vừa nói xong thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Không sai, tôi nhát gan, cho nên các người anh dũng vô địch đừng mang phiền toái đến cho tôi nữa.”
Sau đó, cô cất bước định đi ra ngoài.
“Nhiếp Nhiên!” Lý Kiêu kịp thời giữ lấy cô lại.
Nhiếp Nhiên bị bọn họ ngăn cản hết lần này đến lần khác như vậy thì ném mạnh quân trang trong tay xuống đất. Cô dùng hết sức lực giãy khỏi tay Lý Kiêu, đáy mắt hung ác, quay lại phẫn nộ quát: “Mọi người liên lụy đến tôi còn chưa đủ à? Tôi nói là mọi người cút xa tôi ra! Tại sao mọi người lại không nghe! Nếu như không phải là mọi người, tôi sẽ không bị như thế này!”
Hà Giai Ngọc kinh hãi, giương mắt nhìn cô, “Chị... chị Nhiên...”
“Các người bị lạc đường cần người dẫn đường, gặp sạt lở ngay cả chạy trốn cũng cần người nhắc nhở, ngã xuống vách đá lại cần người tới cứu! Các người làm lính cái gì chứ! Không bằng mọi người về nhà ngủ đi! Quân đội cần người như các người đúng là đang lãng phí lương thực! Heo còn có cống hiến hơn các người, ít nhất còn có thể ăn thịt! Các người thì sao!”
Nhiếp Nhiên đã nín nhịn những lời này rất lâu rồi, bây giờ đã không thể nhịn được nữa.
“Có biết bốn chữ ‘hại người hại mình’ viết như thế nào không? Các người muốn đi chịu chết tôi không ngăn cản, nhưng xin các người đừng có lôi tôi vào được không!”
Tất cả mọi người nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức giống như bị dừng hình.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Nhiếp Nhiên cáu kỉnh như vậy, cũng chưa bao giờ nghe thấy lời thế này.
Hồi đó không phải cô còn trút giận cho người lớp 6, đánh Trần Duyệt gần chết sao?
Không phải cô còn giúp Hà Giai Ngọc đánh Trương Nhất Ngải như thế nào sao?
Lúc khảo hạch không phải cô đã cứu bọn họ sao?
Sao mới ngủ một giấc dậy đã trở mặt rồi?
Khí thế tàn ác ngăn người lạ đến gần trên người cô làm mọi người ở đây im lặng không dám mở miệng nói gì. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Các người còn muốn đánh cướp biển à? Các người đã từng gặp cướp biển chưa? Biết hai chữ cướp biển viết như thế nào không?” Nhiếp Nhiên hờ hững cười giễu cợt, đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.