Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 735NGÀN CÂN TREO SỢ TÓC - ANH ĐẾN RỒI (1)
“Hay là chúng ta liều mạng đi!” Bị ép cuống lên, Nghiêm Hoài Vũ không quan tâm gì nữa.

Anh ta nghĩ dù sao cũng phải chết, không bằng kéo mấy tên cướp biển chôn theo cũng coi là chết có ý nghĩa. Nhớ hồi đó ba anh ta còn bảo sau khi xuất ngũ thì đi vào con đường quan chức, khi đó vì có thể trốn trong đơn vị thêm hai năm mà anh ta còn tính kế để ra khỏi lớp 1, nhưng khó khăn lắm mới ra được, còn chưa chơi đủ đã sắp chết rồi.

Bỏ đi bỏ đi, ba anh ta làm quan chức nửa đời cũng chẳng có được lợi ích gì từ con trai, lần này cho ông ấy danh hiệu người nhà liệt sĩ, chắc cũng không làm ông ấy mất mặt, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thăng chức.

Chỉ có điều dựa vào con trai là liệt sĩ để thăng chức, liệu ba anh ta có muốn không?

Nghĩ tới đây, anh ta cảm khái thở dài một hơi, đè nén sự chua xót trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Cùng lắm thì chết thôi.”

“Sẽ không chết đâu.” Nhiếp Nhiên nói: “Chắc bọn chúng cũng hết đạn rồi.”

Hà Giai Ngọc: “Sao chị biết?”

Nhiếp Nhiên mệt mỏi hất cằm lên, “Cô nhìn súng trên tay bọn chúng đi, rõ ràng đều bị nổ hỏng rồi nhưng bọn chúng vẫn cầm, chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.”

Đây cũng là lý do cô không ngăn Nghiêm Hoài Vũ nổ súng. Chỉ có sớm làm tiêu hao hết đạn trong tay đám cướp biển kia thì bọn họ mới có cơ hội phản kích.

Tên thủ lĩnh kia chắc cũng nghĩ như vậy.

“Không có đạn, chúng ta cùng tiến lên.” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm đám người kia, khóe miệng khẽ cong lên.

Không có cái chết uy hiếp, Nghiêm Hoài Vũ mạnh hơn hẳn, anh ta nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo lên, “Được lắm, dám lừa chúng ta, xem ông đây có đánh cho chúng nó tè ra quần không!”

Hà Giai Ngọc cũng hừng hực khí thế, “Không sai, cho chúng nó xem liên hoàn đạp đoạn tử tuyệt tôn của các chị đây!”

Mười mấy tên cướp biển kia giơ súng nát lao đến.

“Hừ, mấy đứa nhãi ranh lại dám tới đây, tự tìm cái chết à! Hôm nay tao sẽ trả thù cho đại ca và nhị ca!” Đường Hưng cười lạnh.

“Cười cái rắm mà cười, súng trên tay nát bét ra rồi, còn giả vờ hung hăng cái gì.” Nghiêm Hoài Vũ cắt ngang tiếng cười của hắn. WebTru yenOn linez . com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK