“Hu hu hu... Con gái của mẹ ơi!”
Bác sĩ thấy bộ dạng đau đớn không kiềm chế nổi của Trương Lan thì vội vàng quay về chủ đề chính, hỏi: “Các vị có muốn làm chỉnh hình không? Nếu đồng ý thì bây giờ sẽ tiến hành luôn, nói cách khác là cô ấy còn phải chịu đau thêm một lần nữa.”
Trần Mậu Trung vừa đỡ lấy Trương Lan đã gần như đã ngã khuỵu, vừa cắn răng kiềm chế tức giận, nói: “Làm, phải làm! Bác sĩ, anh phải phục hồi cho con gái tôi như dáng vẻ lúc ban đầu!”
Bác sĩ gật đầu, “Ông cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Trương Lan nhìn bác sĩ quay trở lại phòng phẫu thuật, sự lo lắng trong lòng dần biến thành tức giận. Bà ta vừa khóc vừa la hét túm chặt Trần Mậu Trung, “Đều tại ông cả, cứ nhất định phải bắt con gái tôi làm quân nhân! Giờ thì hay rồi, con gái của tôi biến thành như thế này! Đều tại ông cả! Tại ông hết! Con gái như hoa như ngọc bị ông hại rồi!”
“Bà đừng làm ồn nữa! Con gái thành ra như thế, chẳng lẽ tôi không đau lòng hay sao!”
Trương Lan bị ông ta quát thì sức tay cũng nhẹ đi nhiều, bà ta đau khổ tựa vào ngực Trần Mậu Trung, khóc than: “Con gái của mẹ ơi...”
Trần Mậu Trung thấy thế, giọng cũng mềm xuống, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa được không, chuyện này tôi nhất định sẽ cho bà một câu trả lời hợp lí.”
Ông ta đi nhanh xuống lầu. Hành lang bệnh viện lúc tám, chín giờ tối đã gần như không còn ai đi lại, Trần Mậu Trung đi vào trong cầu thang thoát hiểm.
Ông ta bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm gọi vào một dãy số, không bao lâu sau, điện thoại đã thông. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tiểu đoàn trưởng Lý! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chưa đợi đầu bên kia nói gì, Trần Mậu Trung đã chất vấn trước.
Lý Tông Dũng ngập ngừng rồi hỏi, “Con gái anh... thế nào rồi?”
Nhắc tới con gái mình, giọng Trần Mậu Trung lập tức cao vút lên, “Thế nào à? Bác sĩ nói xương mũi của nó gãy nát rồi, cần phải chỉnh hình, khóe mắt cũng bị rách!”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Lý Tông Dũng kinh hãi.
“Không phải các anh nói chỉ là huấn luyện chiến đấu trong chương trình học hay sao? Vì sao con gái tôi lại thành ra như vậy hả?” Trần Mậu Trung tức giận gầm lên.
Lý Tông Dũng giải thích: “Là khóa huấn luyện chiến đấu, có thể là do đều là tân binh nên lúc đánh nhau không biết nặng nhẹ, tôi sẽ có hình phạt với chuyện này.”