Hoắc Hoành nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ nói Nhiếp Nhiên đẹp thì lập tức nhìn anh ta, giọng nói không nhẹ không nặng mang theo sự lạnh giá không dễ phát giác, “Cậu cảm thấy không công bằng à?”
“Đúng vậy!” Nghiêm Hoài Vũ hất đầu, bày tỏ không phục.
Hoắc Hoành bình tĩnh ném lại một câu, “Phạt chạy 5km, bây giờ lập tức chấp hành.” Sau đó, anh tiếp tục nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Nghiêm Hoài Vũ khó chịu, “Dựa vào cái gì!”
“6km.”
Hoắc Hoành thêm hình phạt khiến Nghiêm Hoài Vũ nghẹn giọng, sau khi kìm nén hồi lâu mới căm hận nói: “Lần đầu tiên em hi vọng Quý Chính Hổ có ở đây!”
Mặc dù Quý Chính Hổ không có tình cảm gì với lớp 6, nhưng ít nhất cũng công bằng, chứ không phải chuyên chế ngang ngược, không có tính người giống như chính trị viên này! Không cần chứng cứ đã muốn giam Nhiếp Nhiên lại.
Không được, nếu như Nhiếp Nhiên thật sự bị giam không rõ ràng như vậy, sau này trong hồ sơ sẽ bị ghi lại!
Nghiêm Hoài Vũ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định vẫn nên nhanh chóng xuống tầng chạy phạt, sau đó trở lại tiếp tục cãi lí với chính trị viên.
“Mẹ kiếp! Tiểu Nhiên Tử, cố gắng nhé, đợi anh đây về sẽ giúp cô một tay!”
Nghiêm Hoài Vũ nói xong quay người đi xuống tầng chấp hành phạt chạy, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Hoắc Hoành truyền tới từ sau lưng:
“10km.”
Cơ thể anh ta lập tức lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chửi bậy cũng không cho, quả nhiên là không có tính người! Nghiêm Hoài Vũ căm hận chửi rủa trong lòng rồi chạy xuống tầng như một làn khói.
Không có Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh phá hoại, bầu không khí lại ngưng trệ.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Hôm nay, tôi không có chứng cứ nhưng vẫn phải phạt giam em.”
Giây phút đó, trong mắt Nhiếp Nhiên lướt qua một tia hung ác không dễ phát giác.
Không có chứng cứ cũng phải phạt giam cô?
Anh ta chê sống quá lâu à?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nói như vậy không phải là cố ý bắt chẹt phạt Nhiếp Nhiên sao? Anh không phải là chính trị viên của lớp 6 sao? Tại sao lại đối xử với lính của mình như vậy?
Chẳng lẽ vì Nhiếp Nhiên đã đắc tội với chính trị viên nên anh ta mượn cơ hội này để cảnh cáo cô à? Một câu “không phục” của cô đã phải đứng chín ngày, bây giờ lại sắp bị giam vào phòng tối nửa tháng, xem ra chuyện kia còn nghiêm trọng hơn không tuân theo mệnh lệnh. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng Trần Duyệt thì không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng Hoắc Hoành làm vậy là bởi vì mình bị Nhiếp Nhiên đẩy ngã xuống đất khiến anh đau lòng, cho nên mới trừng phạt Nhiếp Nhiên nghiêm khắc.
Mặt cô ta lập tức đỏ lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng như nước.
…
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên vẫn luôn im lặng đi sau lưng Hoắc Hoành, cho đến sân tập mênh mông không người, cô lập tức dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Hoắc Hoành ở trước mặt, “Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ ngoan ngoãn chịu phạt?”