Nhiếp Nhiên thấy đám người kia nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, còn chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận khiến sức chịu đựng của cô cũng nhanh chóng lên đến đỉnh điểm.
Cô quay đầu đi thẳng ra phía ngoài Lệ Xuyên Lâm vội vàng đi theo: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Hai người kia cũng theo sau, phút chốc một trái một phải kẹp lấy anh ta.
“Có chuyện gì nói thẳng ở đây đi.”
Tống Nhất Thành vừa nói xong, Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói theo: “Đúng vậy, có gì anh nói thẳng ở đây đi.”
Lệ Xuyên Lâm thấy bọn họ canh giữ nghiêm ngặt trái phải thì dừng một chút, rồi đột nhiên ngữ điệu trầm xuống, tới cả sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Về vụ án bắt người uy hiếp hơn một tuần trước, tôi cần cô tới Cục Cảnh sát cung cấp khẩu cung.”
“Tôi chỉ đi qua thôi, cần khẩu cung gì? Hơn nữa, tôi không nhìn thấy người, sao khai gì với anh được?”
Lệ Xuyên Lâm vẫn không buông tha, nói: “Nhưng hôm đó, lúc tôi tới khách sạn xem camera, phát hiện lúc đó cô nói chuyện với tôi xong liền đi thẳng ra cửa sau khách sạn, cô đi đâu?”
“Tôi đi dạo cho tiêu cơm, không được sao?” Nói dối thì ai có thể so với cô được. Hơn nữa, cô tin Cát Nghĩa sẽ dọn dẹp sạch sẽ trận đấu súng kia, không để lại một dấu vết.
“Nếu chỉ là đi dạo, tại sao lại có người trúng đạn được đưa vào bệnh viện?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.
“Việc này hỏi phía cảnh sát các anh! Uy hiếp trên phố, bạn tôi vô tội còn bị trúng đạn ngộ thương, trị an của thành phố Z này đúng là quá kém rồi.” Lúc Nhiếp Nhiên nói câu này, trong mắt rõ ràng đang mang ý cảnh cáo.
Điều này khiến Lệ Xuyên Lâm khẽ run lên.
Chuyện Cổ Lâm bị trúng đạn, Cục Cảnh sát sớm đã nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới khi tối hôm đó cô ấy được đưa vào viện. Lúc đó, anh ta định đích thân đi điều tra, nhưng lại nhận được điện thoại của cấp trên nói chuyện này đi xem qua hiện trường là được, có người khác tiếp nhận rồi.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Điều này khiến anh ta rất nghi ngờ. Bây giờ Nhiếp Nhiên nói là vô tình bị thương, rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện này.
Lẽ nào lần này cô tới thành phố Z lại mang theo nhiệm vụ gì sao?
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đứng ngây ra đó, cô cũng chẳng còn kiên nhẫn dây dưa nữa: “Cảnh sát Lệ, xin anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian của tôi nữa có được không! Bây giờ anh không mặc cảnh phục, căn bản không có tư cách mời tôi đi uống trà. Hơn nữa, tôi là một công dân tốt của thành phố, anh cứ quấn lấy tôi như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm tôi đấy.”
Lệ Xuyên Lâm bị cô dạy dỗ thì ngây người im lặng.
Tống Nhất Thành thấy Lệ Xuyên Lâm bị mắng xối xả, lập tức cười đắc ý.
Nhiếp Nhiên trừng anh ta, đồng thời lạnh mặt nói: “Còn anh nữa, sau này đừng túm lấy tôi rồi hỏi tại sao tôi không nhận gì đó của anh nữa, bởi vì tôi và anh không thân!”
Lúc này, Tống Nhất Thành không cười được nữa.
Nhiếp Nhiên chỉnh đốn hai người bọn họ xong, giống như nữ vương phát lệnh với Nghiêm Hoài Vũ: “Chúng ta đi thôi.”
“Ờ, ờ…” Nhiêm Hoài Vũ ngoan ngoãn đi theo sau.