Bây giờ quanh thôn đều bị chôn mìn, cổng ra lại bị canh giữ, tỉ lệ chạy trốn ra ngoài tương đối nhỏ. Nếu như lúc này cướp biển lên đảo, một khi thân phận quân nhân bại lộ, bọn họ đều sẽ bị bắn chết, không chừa một ai.
“Nhưng chúng ta thực sự không giúp bọn họ đánh cướp biển sao?” Cổ Lâm đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Ở chỗ này chỉ năm sáu ngày ngắn ngủi, cô đã thấy người dân trên hòn đảo này bị cướp biển hãm hại đủ đường. Có một số người già bị chém đứt tay, cũng có người bị chém đứt chân, trong đó chuyện khiến cô không có cách nào quên được chính là hình ảnh những cô gái như hoa như ngọc lại vác bụng lớn đi trên đường. Những cô gái đó còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng lại bước đi loạng choạng đỡ eo, làm việc đồng áng, trong đôi mắt ngây thơ tràn đầy hy vọng với cuộc sống.
“Bọn họ thực sự rất đáng thương!” Cổ Lâm khàn giọng nói.
“Không phải chúng ta không giúp, mà là mười mấy người bị thương ngay cả súng cũng không có như chúng ta làm sao chống lại được mấy trăm tên cướp biển? Giúp cũng phải trong phạm vi khả năng mới được.” Kiều Duy cũng bất đắc dĩ nhún vai.
Bây giờ bọn họ ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, lấy đâu có năng lực đi giúp người khác.
Ngộ nhỡ không trốn thoát được, sớm muộn gì người dân trên đảo cũng sẽ cảm thấy bị lừa dối, sau đó tức giận giết chết bọn họ.
“Đúng vậy, đợi chúng ta chạy ra được rồi sẽ bảo đơn vị phái lính đến đánh cướp biển, như vậy mạnh hơn mười mấy người chúng ta rất nhiều.” Mã Tường thấy vành mắt Cổ Lâm đỏ lên, không nhịn được lại vụng về an ủi, “Cho nên, cậu đừng khóc.”
“Đúng, chúng ta còn sống chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với bọn họ.” Hà Giai Ngọc gật đầu.
“Nhưng vấn đề bây giờ là, chúng ta phải ra ngoài bằng cách nào?” Nghiêm Hoài Vũ rất đau đầu.
Mọi người nghe xong đều phiền muộn.
Đúng vậy, bây giờ rốt cuộc bọn họ phải ra ngoài bằng cách nào mới được?
w●ebtruy●enonlin●e●com
...
Bên trong một căn nhà cỏ tranh khác, ba Y Xá - Y An Đức - tộc trưởng, sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong thì kinh ngạc đứng bật dậy: “Cậu nói cái gì? Bọn họ đốt hết quân trang rồi?”
Tên cấp dưới kia gật đầu, “Đúng vậy, tôi chính mắt nhìn thấy bọn họ nhét quân trang xuống dưới bếp lò trong phòng bếp, tất cả đã cháy rụi rồi.”
Y An Đức đạp bàn, tức giận nói: “Bọn khốn kiếp kia, dám lừa gạt ta!”
Âm thanh đập bàn vang dội kia khiến Y Xá vừa đưa cơm vào nhà giật mình, cô hỏi: “Ba, ba làm sao thế?”
“Con còn hỏi cái gì! Chính vì con nói bọn chúng sẽ đánh cướp biển giúp chúng ta nên ba mới cho bọn chúng vào đây. Nhưng bây giờ thì sao! Cô gái đó vừa tỉnh lại, bọn chúng đã đốt quân trang! Con có hiểu như vậy có nghĩa là gì không!” Y An Đức nói tới đây, lại tức giận vỗ bàn liên tục mấy lần.
Âm thanh ầm ầm vang dội kia dọa Y Xá co lại, khay đồ ăn trong tay cũng run run suýt nữa đổ xuống đất.