Hoắc Hoành thấy cô đánh chết cũng không chịu nói thì cúi người xuống muốn kéo cô qua, nhưng không ngờ lại chạm vào cánh tay cô.
Cảm giác lạnh như băng đó không giống người bình thường.
Hoắc Hoành kinh hãi, “Sao tay em lại lạnh như vậy!” Anh sờ lên trán cô, “Em làm sao thế, không thoải mái ở chỗ nào à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu đi, vùng vẫy nói: “Tôi không sao, mời anh ra ngoài cho.”
Hoắc Hoành sờ thấy trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Hoành bật đèn đầu giường lên, định ôm lấy cô, “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên lập tức bóp cổ anh, ánh mắt lạnh lùng như dao, “Anh không hiểu lời tôi à, tôi nói mời anh đi ra ngoài!”
Hoắc Hoành cảm nhận được sức tay cô vô cùng nhẹ, không đáng để ý. Lúc anh muốn ôm cả người cả chăn dậy, dưới ánh đèn nhìn thấy mặt trong cánh tay cô, động tác của anh hơi khựng lại.
“Tay em...” Anh bắt được cánh tay Nhiếp Nhiên, dưới ánh đèn màu da cam, mặt trong cánh tay cô tím bầm, nhìn kĩ sẽ thấy có một vết kim nhỏ khiến anh lập tức hiểu ra.
Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, yếu ớt, đổ mồ hôi lạnh, đây là biểu hiện của việc mất quá nhiều máu.
Khuôn mặt Hoắc Hoành căng lên. Anh túm lấy tay Nhiếp Nhiên, lần đầu tiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng: “Em muốn lấy mạng đổi mạng?”
Mỗi khi nói một chữ, tay anh lại siết chặt thêm một phần.
Nhiếp Nhiên chỉ cụp mắt, không nói một lời.
Hoắc Hoành tức giận, “Em nói gì đi!”
Anh nghĩ hết cách để mạo hiểm tới đây, nhưng cô lại một lòng muốn chết, chuyện này bảo anh làm sao mà chịu được. Anh thật sự sợ mình tới chậm một bước, vậy thì đến lúc đó không phải là tìm cô ở trong khách sạn, mà là... nhà xác.
Dưới ánh đèn, hai người cực kì gần nhau.
Hoắc Hoành nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của cô là biết cô không chỉ truyền 400cc máu nhưng anh cũng không dám hỏi.
Anh sợ sau khi biết thì mình sẽ muốn bóp chết cô gái trước mặt này.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ngủ.”
Hoắc Hoành chống hai tay bên người cô, cố đè nén sự mất mát và tức giận trong lòng xuống, “Em nhất định phải từ chối tôi như vậy sao?”
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt không nói một lời, hoàn toàn không chú ý gì đến người trước mặt.
Hoắc Hoành biết bây giờ cô cần nghỉ ngơi, mà anh cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa nên đứng thẳng người đi ra ngoài.
Cửa bị mở ra, sau đó lại đóng vào.
Nhiếp Nhiên nghe được tiếng đóng cửa mới chậm rãi mở mắt ra.
Cô xoay người tắt đèn đầu giường đi, căn phòng lại rơi vào trong bóng tối.
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.
Màn đêm dày đặc mà yên tĩnh.
...
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Một đêm cứ trôi qua như vậy.
Sắc trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời mùa hè giống như con mãnh thú cắn nuốt đất đai, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.