Mới chỉ trôi qua có mấy phút ngắn ngủi mà Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được rõ ràng khí ẩm càng ngày càng nặng, khóe miệng cô khẽ cong lên, tốc độ dưới chân chậm lại.
Ngay một lúc sau, một đám sương mù dần dần bay về phía bọn họ.
“Sao đột nhiên lại có sương mù thế này?” Nghiêm Hoài Vũ hơi nhíu mày lại.
Sau đó sương mù càng ngày càng dày đặc, chỉ một thoáng sau, sương mù trắng xóa đã bao vây toàn bộ bọn họ.
“Đám sương mù này lớn thật đấy! Tôi không còn nhìn thấy rõ đường ở trước mắt nữa rồi.” Nghiêm Hoài Vũ khua loạn trong không trung, muốn làm sương mù trước mặt hơi tản ra một chút.
Kiều Duy ở phía sau cũng lên tiếng, “Tôi cũng chẳng nhìn thấy gì cả.”
Mã Tường nhắc nhở Cổ Lâm ở bên cạnh: “Cô nắm lấy túi của tôi đi, không cẩn thận lại bị lạc đấy.”
Trong rừng này đột nhiên xuất hiện sương mù khiến Cổ Lâm khá luống cuống, cô chẳng để ý được đến những cái khác mà nắm lấy túi của Mã Tường rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Tiểu Nhiên Tử, cô cũng nắm lấy tôi đi, đề phòng bị lạc mất.” Nghiêm Hoài Vũ bắt chước mà nói với Nhiếp Nhiên ở bên cạnh.
Nhưng bên cạnh không có ai đáp lại lời anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy kỳ quái, bèn đưa tay ra chộp lấy bên cạnh nhưng chỉ bắt được sương mù, không có bất kì thứ gì khác.
“Tiểu Nhiên Tử đâu rồi?”
Mấy người lập tức dừng bước.
“Không phải cô ấy ở bên cạnh cậu sao?” Kiều Duy ở phía sau cũng rất ngạc nhiên.
“Làm gì có, tôi vừa trông thấy cô ấy ở bên cạnh cậu cơ mà.” Nghiêm Hoài Vũ chỉ vào Kiều Duy.
Nghiêm Hoài Vũ vội hét lên với màn sương mù trắng xóa kia, “Tiểu Nhiên Tử? Tiểu Nhiên Tử! Cô ở đâu?”
Đáng tiếc, không có ai đáp lại anh ta.
Giọng Nghiêm Hoài Vũ khá trầm trọng, anh ta nói với Kiều Duy ở bên cạnh: “Chắc chắn là Tiểu Nhiên Tử bị lạc rồi! Làm sao bây giờ?”
Kiều Duy: “Chúng ta rút lui ra ngoài trước đã, sương mù quá lớn, chúng ta không thể mù quáng xông vào được, không thì đến lúc đó chẳng những không tìm được Nhiếp Nhiên, mà chính chúng ta cũng xong đời.”
“Thế chẳng phải Tiểu Nhiên Tử sẽ càng chạy càng vào sâu à?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn màn sương trắng xóa trước mắt mà trong lòng cực kì lo lắng.
Anh ta vừa nói muốn bảo vệ cô, sao cuối cùng lại lạc mất cô rồi?
“Người của lớp chúng ta hẳn là vẫn còn đang ở bên ngoài bàn bạc chuyện tuyến đường đi, chúng ta đi ra ngoài trước, có nhiều người chưa biết chừng lại có thể nghĩ ra được biện pháp đấy. Bây giờ cậu ở đây gào thét cô ấy cũng không nghe thấy, sao phải lãng phí sức lực như vậy?” Kiều Duy khuyên.
Nhưng trong lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, đám sương mù này tới cùng lắm mới chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, sao Nhiếp Nhiên lại mất tích nhanh như vậy được?
Chẳng còn cách nào khác, Nghiêm Hoài Vũ đành phải đi cùng Mã Tường và Kiều Duy quay trở về theo đường cũ.
Cũng may khoảng cách bọn họ đi không dài lắm nên chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi màn sương mù kia.
Vừa đi ra, Nghiêm Hoài Vũ đã hô lên: “Không xong không xong rồi, không thấy Tiểu Nhiên Tử đâu nữa rồi! Mọi người mau đi tìm cùng tôi đi!”
“Cái gì!”
Không thấy Nhiếp Nhiên đâu?
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mới được có mấy phút thôi mà, sao một người sống sờ sờ đã không thấy tăm hơi đâu rồi?
Việc này khiến các nữ binh vốn đã sợ hãi càng thêm hoảng sợ, trong này không có mấy thứ bẩn thỉu hay là dã thú gì đấy chứ?
Chỉ có Kiều Vũ Kiều cúi thấp đầu xuống, miệng mỉm cười vui vẻ và lẩm bẩm: “Đáng đời!”