Đám người của lớp 6 cũng vội kiểm tra và phát hiện súng hoàn toàn không có đạn.
Hoắc Hoành nhìn từng khuôn mặt nghi ngờ của bọn họ mà bình thản đáp lời: “Bài huấn luyện hôm nay là cầm súng ngắm mục tiêu, không cần đạn.”
Cả đám lập tức cảm thấy thất vọng.
Cái cảm giác chỉ có thể sờ súng mà không thể bắn súng này, nó rất giống với việc có một người đẹp trần như nhộng nằm ở trên giường nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Giai Ngọc nhăn nhó, cô ta buồn bực hô lên: “Không phải chứ!”
Hoắc Hoành nhìn về phía cô ta, trong mắt không có bất kì cảm xúc chập chờn nào, “Có vấn đề gì?”
Sự bình tĩnh này khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt, Hà Giai Ngọc vội vàng lắc đầu, “Báo cáo chính trị viên, không có ạ!”
Nhiếp Nhiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh không hề gợn sóng của Hoắc Hoành. Lúc này, cô mới nhớ đến lời Nghiêm Hoài Vũ đã nói vài ngày trước, từ khi Hoắc Hoành tiến vào quân đội vẫn luôn dùng khuôn mặt đơ như người chết để gặp người khác.
Lúc đầu cô còn không để ý, giờ nhìn kĩ một chút mới thấy, đúng thật là cảm thấy hơi không quen.
Dù sao cô vẫn thường thấy dáng vẻ Hoắc Hoành nhẹ nhàng ấm áp như quý công tử, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy vẻ ngang ngược, tàn nhẫn của anh, hoặc điên cuồng, quyến rũ như lúc giữa trưa ở trong phòng tập bắn, chỉ chưa bao giờ nhìn thấy anh lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào như vậy.
Nhiếp Nhiên có cảm giác mỗi lần mình nhìn thấy một gương mặt mới của anh là lại giống như nhận thức người này lại từ đầu vậy.
“Bây giờ giơ súng lên, nhắm chuẩn mục tiêu bên ngoài 100 mét!”
Theo hiệu lệnh của Hoắc Hoành, mọi người trong lớp 6 cùng giơ khẩu súng trong tay lên, nheo một con mắt lại nhìn về bia ngắm ở phía xa xa.
“Giữ nguyên tư thế này không được nhúc nhích!” Hoắc Hoành đứng sau lưng mỗi người, kiểm tra tư thế của từng người bọn họ.
Cho đến lúc Hoắc Hoành đến đứng ở sau lưng Nhiếp Nhiên, anh phát hiện toàn thân cô thẳng băng, tay và vai tạo thành một góc độ tiêu chuẩn, khiến anh không thể không đứng lại ở nơi đó nhìn cô thật sâu một lát rồi mới đi tới chỗ của một binh sĩ khác.
Lúc này, người của lớp khác cũng cầm súng tiến vào thao trường, chỉ có điều bọn họ không phải tập ngắm bia mà là đứng ở một phía khác của thao trường, bắt đầu bắn súng thật. Tiếng “pằng pằng pằng” vang vọng của đạn như đập vào lòng của đám người lớp 6.
Rõ ràng đều là đến huấn luyện bắn súng, vì sao bọn họ phải ôm súng ngắm bia, mà người của các ban khác lại được bắn thật.
Thế này đúng là mất mặt!
“Mợ nó, bọn họ không vào trong phòng huấn luyện bắn súng, chạy ra ngoài này làm gì!” Hà Giai Ngọc cắn răng lẩm bẩm.
“Ai biết được, nhỡ đâu là cố ý khiêu khích!” Thi Sảnh cũng nhỏ giọng tức giận.
Người của lớp 6 ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải tiếp tục nắm chặt súng trong tay.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cánh tay ghìm khẩu súng dần trở nên nhức mỏi.
Hà Giai Ngọc nhìn họng súng của Thi Sảnh đang run rẩy thì đắc chí nói: “Tay của cậu đang run kìa.”
“Mỏi quá! Không biết lúc nào mới được thả xuống.” Thi Sảnh nhíu mày, nói khó khăn.
“Mấy người phải cảm thấy may mắn khi được giơ súng vào mùa đông, nếu bây giờ là mùa hè, đứng dưới ánh mặt trời thì không chết cũng phải bị lột da đấy.” Nghiêm Hoài Vũ đang đứng bên cạnh Thi Sảnh nói cứ như mình đầy kinh nghiệm vậy.
Nhìn báng súng ổn định trong tay anh ta, có thể nhận ra hiện giờ anh ta vẫn còn cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không nghĩ như vậy, bởi vì cô đã từng đứng chín ngày ở cái sân này nên đã nhớ kĩ sự thay đổi của thời tiết.
Cô ngước mắt nhìn tầng mây đang cuồn cuộn đến từ phía xa, bàn tay cầm súng càng trở nên khẩn trương.
Bầu trời càng ngày càng đen, từng đám từng đám mây xám trắng dồn dập kéo đến, chúng cứ như đè trên đỉnh đầu mọi người, đè ép làm cho người ta không thể thở nổi.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Gió cũng theo đó gào thét, những cơn gió lớn thổi tóc đập vào mặt, khiến mọi người cảm thấy hơi đau.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, nước mưa rầm rầm trút xuống như tháo cống.
Những hạt mưa lớn đạp vào thân súng, có vài người tay đã bủn rủn hết sức, hiện giờ lại dính hạt mưa rơi xuống nên suýt nữa không cầm chắc được.
“Không được nhúc nhích!” Hoắc Hoành đứng phía sau bọn họ, giọng nói lạnh lùng như đánh cho họ một đòn, lại lên tinh thần một lần nữa.
Nước mưa vẫn ào ào rơi xuống, quần áo của tất cả mọi người trong đều ướt đẫm, gió lớn cuốn theo nước mưa đập vào mặt, vào mắt.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, mưa càng lúc càng to hơn.
Hoắc Hoành đứng ở trước mặt bọn họ, do cơn mưa nên giọng nói của anh bất đắc dĩ to hơn vài lần: “Tăng thêm trọng lượng!”
Đám người nghe xong mà muốn ngất.