Nhiếp Nhiên nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô ta là biết cô ta đang tính toán gì trong lòng.
“Cô đi theo chị Kiêu nhà cô tốt hơn. Lúc ở đội tân binh, kỹ thuật bắn súng của cậu ta rất chuẩn.”
Đúng như dự đoán, ánh mắt Hà Giai Ngọc nhìn Lý Kiêu lại lấp lánh, rất dọa người.
“Thật không? Vậy em đi theo chị Kiêu là được rồi! Lần sau chị Nhiên lại dạy em ném dao!”
Lý Kiêu cau mày, im lặng nhìn Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt hình như mang theo chút... oán hận.
Nhiếp Nhiên thành công hất được cái đuôi này đi, cong khóe miệng lên với Lý Kiêu rồi quay người đi về phía lối ra duy nhất trên hòn đảo này.
Gió mùa đông trên đảo vô cùng ướt lạnh, lại thêm nơi này là rừng cây rậm rạp, đi trên đường chỉ nghe thấy tiếng cây cối xào xạc.
Đột nhiên, cô dừng bước, không quay đầu lại nói: “Anh nên đi giúp anh em của mình chứ không phải là đi theo tôi.”
Mấy giây sau, Kiều Duy bước ra từ sau cái thân cây cách đó không xa, đút hai tay trong túi quần, “Cậu ta có Mã Tường, không thành vấn đề.”
“Tôi cũng không thành vấn đề.”
Rất rõ ràng, cô từ chối việc Kiều Duy nhúng tay vào.
Kiều Duy không nói cầu xin hay kính nhờ gì cả mà đi tới trước mặt cô, cẩn thận phân tích với cô một lần, “Chỗ canh phòng có bốn tên cướp biển, tên nào cũng có súng, lại là ban ngày không dễ ẩn nấp, nhất định có lúc cô cần đến tôi.”
Nhiếp Nhiên cụp mắt suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh ta phân tích không sai.
Ban ngày vì không có cách nào ẩn nấp hoàn mỹ đúng là nguy hiểm hơn buổi tối một chút, nhưng phân tích không tệ là không tệ, cô vẫn không cần Kiều Duy giúp đỡ.
Ai biết anh ta có giống như Diệp Tuệ Văn ngày đó, đến lúc quan trọng lại liên lụy đến mình không!
Cho nên bây giờ cô thực sự không cần người khác giúp đỡ một chút nào, chỉ muốn nhanh chóng tiễn đám người này đi.
“Tôi không cần, anh mau đi đi.”
Kiều Duy bất đắc dĩ thở dài, “Vậy được rồi, tôi ở đây xem là được, dù sao phong cảnh nơi này cũng không tệ.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Anh có tin tôi giải quyết anh trước không?”
“Không đâu, cô còn chưa trả xong ân huệ, làm sao giải quyết tôi được.”
Thấy Kiều Duy bình tĩnh mỉm cười, Nhiếp Nhiên im lặng một lúc, cuối cùng cứng rắn nói, “Lúc hành động đừng có gây trở ngại cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Kiều Duy đạt được mục đích lập tức đứng thẳng theo tư thế quân nhân, cười híp mắt cúi chào cô, nói: “Nhất định!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua anh ta, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Không lâu sau đã thấy một căn nhà giống với lô cốt xuất hiện ở trước mặt cô. Căn nhà này có ba tầng, cửa sổ để hở không hề có sự phòng ngự, trên đó gác súng liên
Có lẽ là quanh năm suốt tháng không có ai dám phản kháng, người nên đứng ở trạm gác này đã sớm đi mất, hơn nữa ngay cả camera cũng không có.
Quả nhiên là mình đánh giá cao đám cướp biển này rồi. Nhiếp Nhiên đứng ở dưới tầng âm thầm suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người lướt qua cửa sổ, cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng vết thương trên chân khiến chân cô không có cách nào nhanh chóng có phản ứng được.
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy căng thẳng.
Xong rồi, sắp bại lộ rồi!
Cô đang suy nghĩ hay là lăn xuống sườn núi bên cạnh thì một lực mạnh đột nhiên kéo cô khỏi phạm vi tầm nhìn của cái cửa sổ đó, lắc mình trốn vào trong góc.
“Nhìn đi, tôi nói cô cần tôi mà.” Tiếng Kiều Duy vang lên trên đỉnh đầu mang theo ý cười.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng, “Cho dù không có anh, tôi cũng có thể thoát được.”