*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Vương Chí, cậu ở đây làm gì vậy?”
“Đúng rồi, không phải ban nãy cậu đi cùng tôi đi vệ sinh sao?”
Vương Chí đứng trước máy tính, nhìn thấy bao nhiêu người đứng trước mặt mình thì bối rối không biết phải làm gì: “Tôi... tôi đi vệ sinh xong, nhưng không yên tâm ở đây nên... về trông.”
Nhiếp Nhiên cười châm chọc chỉ ra cửa, “Cậu không yên tâm đến nỗi cậy cửa chui vào ư?”
Lúc nãy cô còn dặn Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã khóa cửa lại, người bình thường thì sẽ không thể vào được.
Có thể đi vào được thì không phải là người bình thường!
Vương Chí nghẹn giọng, vẫn ngoan cố nói: “Tôi… tôi… tôi thật sự không yên tâm nên mới đến trông. Đây là thứ vô cùng quan trọng...”
“Thật không? Chỉ là3trông thôi sao?”
Nhiếp Nhiên cười không hề phản bác, sau đó cúi người xuống nhặt con chuột mà Vương Chí làm rơi để lên bàn.
Cô đẩy Vương Chí qua một bên, ở trước mặt mọi người mà gõ vài thao tác lên bàn phím.
“Tài liệu tăng lượng xâm nhập, tài liệu tăng người xâm nhập!”
Lập tức, tiếng của con robot phát ra từ hai bên máy tính, màn hình cũng hiện lên cảnh báo đỏ rực.
Mặt Vương Chí chợt biến sắc, cả người đứng yên lặng ở vị trí cũ.
“Đây là chương trình mà tôi cài đặt trước khi đi, nếu không có ai đụng vào máy tính thì sẽ không phát ra âm thanh như vậy.” Ngón cái của Nhiếp Nhiên đánh nhịp trên bàn.
Giọng nói nặng nề này như đánh thẳng vào tim Vương Chí, cậu ta1sợ hãi đến nỗi nuốt nước bọt.
“Tôi… tôi... tôi vô tình động vào đó thôi, tôi thật sự chỉ muốn xem tiến độ mà thôi.”
Đối diện với vẻ hoang mang của cậu ta, Nhiếp Nhiên cười quay đầu nhìn ra đám người phía cửa: “Các anh tin không?”
“Vương Chí, rốt cuộc cậu ở đây làm gì?” Một cảnh sát lớn tuổi hỏi.
Ông ta là Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã. Cấp dưới của mình xuất hiện ở đây một cách kỳ lạ, một khi có chuyện gì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhiếp Nhiên đặt tay lên ngực, đứng liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Hắc cảnh* trong truyền thuyết là cậu sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
(*) Hắc cảnh: từ chỉ tội phạm trà trộn một thời gian dài trong lực lượng cảnh sát, phản9bội lực lượng cảnh sát, thực hiện các hành vi phi pháp.
“Cái gì? Hắc cảnh!” Tổ trưởng kinh ngạc nhìn Vương Chí.
Những người khác cũng ngạc nhiên.
“Không, không phải, không phải tôi!”
Bị vạch trần thân phận, Vương Chí lắc đầu liên tục, muốn giải thích.
“Không phải ư? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu tranh thủ lúc mọi người đi ăn cơm một mình đến đây làm gì? Không phải định dùng máy mà tôi đang phá mã để đánh điện tử chứ?” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng, giọng đầy châm biếm.