Đi được một đoạn nữa, tiếng bước chân của đám cướp biển đột nhiên dừng lại.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng trốn ra sau một cái cây lớn, yên lặng chờ đợi.
“Theo hướng gió thì tiếp theo sương mù sẽ dày hơn, chúng mày phải chú ý!” Đại ca cẩn thận nhắc nhở.
“Yên tâm đi đại ca, chúng ta ở đây bao lâu rồi, có nhắm mắt cũng biết từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, sợ cái gì!”
“Đúng vậy, nơi này là địa bàn của chúng ta, chúng ta còn có thể sợ đám lính kia sao?” Đại Đầu cũng phụ họa.
Đại ca trừng Đại Đầu, “Cẩn thận không thừa, hiểu không hả!”
Đại Đầu lập tức cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.
Đám người lại tiếp tục đi về phía trước. Nhiếp Nhiên nhìn sương mù càng ngày càng dày đặc trước mặt cùng với đội ngũ vốn trật tự giờ đây đã rối loạn hết lên, cảm thấy đây là cơ hội ám sát tốt nhất.
Cô nhẹ nhàng rút con dao quân dụng sắc bén dắt bên thắt lưng ra.
Nhiếp Nhiên nhìn Đại Đầu đi ở cuối cùng gần như sắp lạc đội, đáy mắt lóe lên sự tàn bạo.
Một bước... hai bước... ba bước... cô nắm con dao quân dụng trong tay, bước từng bước đến gần sau lưng Đại Đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên có người trong hàng phía trước gọi với ra phía sau, “Đại Đầu? Đại Đầu? Đại Đầu đâu rồi? Sao lại không thấy đâu nữa?”
Nhiếp Nhiên sắp giơ dao lên nghe thấy tiếng gọi phía trước, khẽ cau mày lại.
Đáng chết, thời khắc mấu chốt lại bị cắt ngang!
Cô nghe thấy trước mặt có tiếng bước chân đi đến chỗ mình thì nhanh nhẹn trốn trong bụi cây cách đó không xa.
“Mày làm gì thế, mau bám sát theo hàng đi!”
Đại Đầu ngồi phịch dưới đất, không ngừng thở hổn hển, “Tao… tao mệt quá rồi, để… để tao nghỉ một lát, còn đi như vậy nữa thì chân tao sẽ bị phế mất.”
“Chuyện gì thế?” Đại ca đứng ở trong sương mù thấy sau lưng không có tiếng gì, không nhịn được cảnh giác hỏi một câu.
“Không có chuyện gì đâu, Đại Đầu mệt rồi, không đi được nữa nên muốn nghỉ một lúc.” Tên cướp biển kia báo cáo.
“Thằng khốn kiếp này, một chút tiền đồ cũng không có, đi mấy bước đã kêu mệt!” Đại ca quát ầm lên.
“Bỏ đi đại ca, đúng là chúng ta đã đi lâu lắm rồi, không chỉ các anh em mệt mỏi, chẳng lẽ anh không mệt à? Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, chờ đám lính kia xuống cũng có sức mà đánh với bọn chúng.”
“Được rồi, chúng mày nghỉ ngơi tại chỗ một lúc đi.”
“Cảm ơn đại ca.” Mọi người vừa nghe thấy thế thì vội vàng ngồi xuống, thở hồng hộc.
“Em nói này đại ca, anh muốn đi giữ kho vũ khí đạn dược không phải là muốn tạo phản chứ?” Tên đàn em thông minh nhỏ giọng hỏi.
Đại ca liếc hắn, lạnh giọng hỏi: “Sao hả, sợ à?” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!