Cô còn chưa đi được hai bước, Đường Lôi Hổ ở sau lưng đã gọi cô, “Cô đi đâu vậy? Tối nay cô phải đi theo tôi!”
Nhiếp Nhiên dừng chân lại.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.
Cát Nghĩa thở dài trong lòng, ông ta biết nếu như Đường Lôi Hổ tiếp tục nói năng lỗ mãng, Nhiếp Nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta. Cho dù mình ngăn cản thì cũng vô ích. Nhiếp Nhiên không phải là người thích khuôn khổ, có thể nhịn đến bây giờ đã là nể mặt mình lắm rồi.
Nhiếp Nhiên chậm rãi xoay người lại, cười nói: “Ông chủ Đường đúng là để tâm đến tôi.”
Đường Lôi Hổ thấy cô cười với mình, ngọn lửa nóng trong lòng càng mạnh thêm, ông ta cười ha ha, “Ai bảo nhìn cô non mềm thanh khiết, chỉ nhìn hai cánh tay nhỏ thôi tôi đã có thể tưởng tượng được những vị trí khác đẹp thế nào rồi.”
Ông ta xoa xoa tay, cẩn thận quan sát người cô, từ bả vai đến eo đến đùi.
Chậc chậc chậc…
Đôi chân nhỏ kia nhìn thôi đã khiến lòng người ta rung động.
Nhiếp Nhiên thản nhiên bước lại trong ánh mắt thô bỉ của ông ta, Đường Lôi Hổ theo bản năng dang hai tay ra muốn ôm lấy vai cô.
Cô đi tới bên cạnh Hoắc Hoành thì dừng lại, cúi đầu, nghiêm túc hỏi: “Hoắc tổng thiếu một bạn hợp tác sẽ không có ý kiến chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành vẫn dịu dàng thoải mái, nhưng vào lúc người khác không nhìn thấy, đáy mắt anh lướt qua một tia rét lạnh cực nhanh, “Đúng như Cát gia vừa nói, hợp tác còn chưa quyết định, không thể coi là bạn hợp tác được.”
“Vậy thì tốt.”
Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, về cơ bản đều biết ý Nhiếp Nhiên, chỉ có một mình Đường Lôi Hổ không hiểu gì cả.
Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Hoành xong, lại đi đến chỗ Đường Lôi Hổ.
Đường Lôi Hổ rất cao hứng vì cô chủ động đi về phía mình, cảm thấy những người phụ nữ này cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng ngay lúc ông ta tràn đầy vui mừng cho là mình ôm được người đẹp về, thân hình Nhiếp Nhiên đột nhiên lóe lên, nhanh chóng hướng đến mặt ông ta.
Miệng cô cong lên thành nụ cười tà ác, tiến lên trực tiếp bóp lấy cổ họng ông ta, theo sức mạnh kinh khủng kia, Đường Lôi Hổ bị cô đẩy tới lan can tầng hai.
Nụ cười của Đường Lôi Hổ lập tức cứng ngắc ở trên mặt, ông ta hoảng sợ giơ tay muốn cạy tay Nhiếp Nhiên ra, “Cô… mau buông tay…” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Buông tay? Không phải nói để tôi phục vụ ông sao? Bây giờ tôi được tôi phục vụ, ông còn ý kiến à?” Cô siết năm ngón tay lại, trong nháy mắt tiếng xương gãy vang lên.
Triệu Lực nghe thấy âm thanh kia thì quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Đám thuộc hạ xung quanh đều không nhịn được hít mạnh một hơi.
Xương cổ nát rồi!
Cơ thể Đường Lôi Hổ cứng đờ, lập tức gục đầu xuống.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đẩy một cái, cơ thể cao lớn của Đường Lôi Hổ rơi thẳng từ tầng hai xuống.