Không lâu sau, Hoắc Hoành lại lên tiếng, “Lần này em dọn hang ổ của bọn chúng, giết bao nhiêu người cũng được, chỉ cần để ý một điều, xin hãy thả Phó lão đại và nhóm cướp biển cuối cùng ra.”
“Phó lão đại? Là thủ lĩnh cướp biển ở đây?”
Tha cho tên thủ lĩnh cướp biển?
Xem ra anh ta còn có mục đích khác.
“Đúng.” Hoắc Hoành gật đầu.
Nhiếp Nhiên trả lời không cần nghĩ, “Biết rồi.”
Cô trả lời thẳng thắn như vậy lại khiến Hoắc Hoành hơi ngạc nhiên, anh nhíu mày, hỏi: “Em không hỏi tôi làm thế là vì sao à?”
“Tò mò hại chết mèo.”
Hoắc Hoành nghe xong cũng gật gù, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em định làm gì sau khi rời khỏi đây?”
“Anh đã muốn giữ hắn lại thì khẳng định là còn có kế hoạch phía sau, bước đầu tiên chính là lấy được lòng tin của hắn. Tôi bắt Phó lão đại, sau đó anh làm tôi bị thương rồi dẫn hắn đi. Vì có ơn cứu mạng nên tôi tin rằng hắn sẽ dùng mạng của mình để tin anh.”
Nhiếp Nhiên nói xong, thấy Hoắc Hoành yên lặng khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền mở mắt ra nhìn về phía anh.
Anh đang nhếch miệng cười, đôi mắt sáng làm người khác phải kinh ngạc.
Người này… cười ngốc như thế làm gì?
Chẳng lẽ kế hoạch của cô có gì buồn cười sao?
WebTru yenOn linez . com
Hay là cô tính sai điều gì?
Không thể nào, với tính cách của Hoắc Hoành, nếu đã giữ người nào đó lại thì nhất định là có mục đích, anh sẽ không dễ dàng buông tha ai mới đúng.
“Anh cười cái gì?”
“Tôi cười vì bây giờ em càng ngày càng suy nghĩ cho tôi.” Hoắc Hoành nói với giọng đầy vui vẻ.
Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Là tôi nợ anh, tôi chỉ muốn trả lại mà thôi.”
Hoắc Hoành ngẩn người, anh hơi thu nụ cười lại rồi nghiêm nghị nói: “Em nợ tôi cái gì? Em làm phẫu thuật cho tôi, nửa đêm vì cứu tôi mà không tiếc chạy từ xa đến. Tôi bị sốt em đã thức cả đêm không ngủ để chăm sóc tôi, nói thật lòng thì tôi nợ em mới đúng.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Nếu anh không vì tôi mà bị thương, anh cũng không phải chịu cảnh nằm ở trên giường không rõ sống chết.”
Sự khăng khăng của cô khiến Hoắc Hoành khẽ cau mày, “Là tôi tự nguyện cứu em, không liên quan gì đến em cả.”
Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với anh về vấn đề này, cô đứng bật dậy, “Tôi làm việc từ trước đến giờ đều rất rõ ràng, nợ là nợ, chẳng có gì phải lằng nhằng cả.”
Nhiếp Nhiên cứng rắn cự tuyệt việc tiếp tục nói chuyện khiến Hoắc Hoành giật mình.
Vì sao cảm xúc của Nhiếp Nhiên lại thay đổi nhanh như vậy?
Hoắc Hoành nhìn vào đôi mắt cô, sâu bên trong cặp mắt như trầm lắng đó lại ẩn chứa một chút bực bội.
Bực bội?
Sau khi hơi sửng sốt, trên miệng Hoắc Hoành lại xuất hiện nụ cười, gương mặt anh tràn đầy sự vui vẻ, “Tốt thôi, chỉ cần em vui là được.”