Không biết nặng nhẹ ư? Lý Tông Dũng coi ông ta là đồ ngu à?
Nếu thật sự không biết nặng nhẹ thì cùng lắm chỉ là bị thương ở một chỗ, sao có thể cả mũi cả mắt bị thương như thế được, đây rõ ràng là cố ý đánh người!
Trần Mậu Trung tức giận nói: “Chỉ là xử phạt thôi? Con gái tôi giờ phải nằm trong phòng phẫu thuật làm chỉnh hình, vậy mà anh lại chỉ xử phạt tân binh kia thôi sao? Tiểu đoàn trưởng Lý, anh không sợ bị hạ quân hàm đúng không?”
Lý Tông Dũng lạnh lùng đáp: “Sư đoàn trưởng Trần đang đe dọa tôi đấy à?”
Tuy rằng ông là tiểu đoàn trưởng, còn ông ta là sư đoàn trưởng, nhưng nếu bàn tới năng lực thì sức nặng của cái chức tiểu đoàn trưởng này của ông vẫn ngang bằng với Trần Mậu Trung.
Trần Mậu Trung nghe ra sự không vui trong lời nói của Lý Tông Dũng, nhưng thế thì đã sao chứ? Ông ta không tin là Lý Tông Dũng dám đối đầu với nhà họ Trần của ông ta!
Huống chi, việc này xảy ra ở trong đội dự bị, Lý Tông Dũng đừng có mong thoát khỏi trách nhiệm.
Trần Mậu Trung hừ lạnh: “Không dám! Nhưng tân binh chỗ các anh lại dám làm càn như thế, anh là tiểu đoàn trưởng phải chịu trách nhiệm!”
Quả nhiên, người ở đầu bên kia im lặng.
Thật lâu sau, Trần Mậu Trung lại tiếp tục: “Thế nên, tôi hi vọng tới sáng mai, tiểu đoàn trưởng Lý sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục!”
Sau đó, chẳng thèm chào hỏi thêm một câu, Trần Mậu Trung lập tức cúp máy.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Lý Tông Dũng nghe thấy những tiếng tút tút trong điện thoại thì tức xì khói lỗ tai.
Trong lòng ông mắng thằng nhãi Hoắc Hoành vì tán gái trong quân đội mà gây phiền phức cho mình, thật sự đáng đánh đòn!
...
Cùng lúc đó, Uông Phủ vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Uông Tư Minh gọi về nói Nhiếp Nhiên đánh con gái Trần Mậu Trung bị thương nặng phải nhập viện.
Xem xét tới bối cảnh nhà họ Trần cũng như quan hệ giữa nhà họ Nhiếp và nhà họ Uông, ông liền gọi ngay cho Nhiếp Thành Thắng thông báo tin dữ này.
Quả nhiên, sau khi Nhiếp Thành Thắng nghe tin liền chấn động thì đứng bật dậy khỏi ghế, “Cái gì? Nhiếp Nhiên đánh con gái của Trần Mậu Trung tới mức phải nhập viện ư?”
Uông Phủ ở đầu bên kia cũng khá lo lắng, “Đúng thế, lúc Tư Minh gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng kinh ngạc lắm đấy. Lão Nhiếp à, tuy Trần Mậu Trung cùng cấp bậc với chúng ta, nhưng với bối cảnh của ông ta, có lẽ Nhiếp Nhiên phải chịu khổ đấy.”
Nhiếp Thành Thắng cũng cực kì lo lắng, “Tôi... tôi biết rồi...”
“Anh mau nghĩ cách đi, đừng để con bé phải chịu khổ. Nếu cần tôi giúp gì thì anh cứ nói thẳng nhé.”
Có điều, không phải Nhiếp Thành Thắng đang lo cho tình cảnh của Nhiếp Nhiên mà là lo cho chính bản thân mình. Đắc tội với nhà họ Trần, ông ta biết rõ hậu quả thế nào!
Có nghĩa là cuộc sống sau này của ông ta, con đường thăng tiến trong quân đội của ông ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, ông ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng!