Trời tối dần.
Trong sân huấn luyện đã dựng xong lửa trại, toàn bộ người của đơn vị dự bị ngồi quây quần bên nhau.
Trong cả tòa ký túc xá, chỉ có Nhiếp Nhiên nằm một mình trên giường ngủ.
Đột nhiên “két...” một tiếng, cửa ký túc xá bị nhẹ nhàng đẩy ra, lông mi Nhiếp Nhiên khẽ rung lên.
Mặc dù cô không lập tức mở mắt ra, nhưng rõ ràng đã tỉnh lại.
Nghe thấy ở cửa không có tiếng gì, cô mở miệng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Hà Giai Ngọc đang định nhẹ nhàng đóng cửa lại nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên, bèn lập tức đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc nói: “Chị Nhiên, chị tỉnh rồi à? Em còn tưởng là chị vẫn đang ngủ. Mau dậy đi mau dậy đi, sắp bắt đầu đốt lửa trại ăn liên hoan rồi, em sợ chị sẽ lỡ mất!”
Cô ta vừa nói vừa đi tới muốn vén chăn của Nhiếp Nhiên, định kéo cô ra khỏi chăn.
Nhiếp Nhiên uể oải bị kéo lên, cô ngồi ở trên giường, nói: “Tôi không có hứng tham gia mấy cái đó, cô đi đi.”
Nhưng Hà Giai Ngọc vẫn không từ bỏ ý định dựng cô dậy khỏi giường, “Không có hứng cái gì, chơi rồi sẽ có hứng. Huống hồ mấy ngày nay chị bị Nghiên Tịch làm hại luôn bị nhốt ở trong lều, xúi quẩy muốn chết, phải hơ lửa đuổi vận đen của chúng ta đi, sau này loại bệnh thần kinh này sẽ không đến gần chị nữa.”
Nhiếp Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, “Dáng vẻ cô bây giờ giống y như bà già.”
“Bà già? Em là muốn tốt cho chị chị biết không hả! Mau đi thôi! Vừa rồi chị Kiêu sống chết không cho em lên gọi chị, nói gì mà chị cần nghỉ ngơi, bây giờ chị cần nghỉ ngơi sao? Rõ ràng chị cần náo nhiệt để xua tan sự bực bội mấy ngày đó.” Hà Giai Ngọc nói một tràng, giục Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên bị ép mặc quần áo và đi giày, theo cô ta xuống tầng.
Khó khăn lắm hai người mới xuống tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng mọi người vui cười nói chuyện.
Bầu không khí rất vui vẻ và hòa hợp.
Nhiếp Nhiên được Hà Giai Ngọc dẫn qua. Khi Nhiếp Nhiên xuất hiện, không biết sao bầu không khí bắt đầu trở nên lắng lại.
Đặc biệt là những người lớp 6 đã từng vây đánh cô, không ai cười nổi nữa.
Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô đi thẳng tới bên cạnh Lý Kiêu, ngồi xuống, cảm thán nói: “Cái cớ này của cậu không phù hợp.”
“Tôi đã cố gắng rồi.” Lý Kiêu khoanh hai chân lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng chính vì lạnh lùng nghiêm túc nên lại mang tới cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên phì cười thì khẽ cau mày lại.
“Chị Nhiên, chị Kiêu hai người đừng có mải nói chuyện, tới giúp em một tay đi, mấy con gà này là em mất bao công mới lấy trộm được ở lớp cấp dưỡng đấy.” Hà Giai Ngọc hô lên.
Thi Sảnh ngồi ở bên cạnh Kiều Duy cười rất vui vẻ, “Đúng, điểm này tôi đồng ý, đúng là mất bao công sức, suýt nữa bị lớp trưởng lớp cấp dưỡng cầm dao phay đuổi giết, cuối cùng khó khăn lắm mới xin tha được.”
Cả đám nghe xong cười phá lên.
Hà Giai Ngọc tức giận bất mãn kháng nghị: “Tôi nói này Kiều Duy, anh có thể quản cái miệng người phụ nữ của anh không hả?”
Kiều Duy chặn nửa người trước Thi Sảnh, làm ra vẻ khó xử, “Xin lỗi, đời này có lẽ chỉ có cô ấy quản tôi thôi.”
Nhiếp Nhiên cười trêu nói: “Đây là bệnh được ‘vợ quản nghiêm’ à?”
“Chắc là thế, tốt nhất có thể là cả đời.”
“Anh nói linh tinh cái gì thế!” Thi Sảnh bị Nhiếp Nhiên và Kiều Duy kẻ tung người hứng làm cho đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên ngồi chung một chỗ cười nói với đám tân binh. Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện vừa rồi, mọi người đối với Nhiếp Nhiên ít nhiều cũng có chút áy náy, bây giờ thấy cô như vậy thì ánh mắt nhìn cô cũng khác rất nhiều.
“Chị Nhiên, cho chị này!” Hà Giai Ngọc lại không biết kiếm đâu ra một két bia lớn, chuyển bia cho mọi người.
Có tác dụng của cồn, cộng thêm mùi thơm đồ ăn đã dần dần nướng chín khiến tất cả mọi người đều từ từ thả lỏng.
Nhiếp Nhiên lại chơi đoán số với đám binh sĩ nam lớp 6.
Dương Thụ chủ động yêu cầu uống rượu thua thay Nhiếp Nhiên liền bị cô từ chối:
“Còn chưa chơi anh đã nói cản rượu thay tôi, không phải là đang làm tôi nản lòng à!”
Cô cười mắng Dương Thụ, rồi bắt đầu chơi với Kiều Duy.
Cuối cùng hóa ra Nhiếp Nhiên là một tay lão luyện, chơi còn điên hơn cả nam sinh.
Kiều Duy và Mã Tường chơi liên tục ba ván, sau khi uống ba chai bia mới dừng lại, quyết định không tiếp tục nữa.
Chỉ có Tôn Hạo vẫn không sợ chết tiếp tục chơi, cuối cùng bị chuốc cho mơ mơ màng màng, đi bộ cũng lảo đảo, làm mọi người cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên thấy tàm tạm rồi mới lặng lẽ lui ra, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Sao lại không tiếp tục?” Lý Kiêu đi tới, đưa chai bia trong tay qua.
Nhiếp Nhiên nhận lấy, ngón tay kẹp miệng chai nghịch, cười khẽ nói: “Tôi đã dựa theo cách của cậu chung sống hòa hợp với đám người này rồi, tại sao còn phải lãng phí thời gian nữa.”
“Tôi chỉ là...”
“Tôi biết, cậu chỉ là không hy vọng tôi bị bài xích mà thôi.” Nhiếp Nhiên cười, đưa tay cụng chai bia của mình với chai bia trong tay Lý Kiêu.
“Có điều, bây giờ để cho tôi nghỉ ngơi một chút đi.” Cô giơ chai bia lên, chớp mắt cười với Lý Kiêu, sau đó uống một ngụm.
Đúng lúc này, trong đám người có người đột nhiên hô lên, “Sĩ quan huấn luyện!”
Sau đó các binh lính đang chơi đùa vội vàng đứng dậy đồng loạt hô.
Âm thanh kia kinh động đến hai người dưới tán cây.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cũng đứng dậy, đi tới.
Quý Chính Hổ lạnh lùng nói: “Nhiếp Nhiên, đi cùng tôi.”
“Rõ!”
Nói rồi cô đặt chai bia xuống, theo Quý Chính Hổ rời đi.
Nhiếp Nhiên sóng vai đi tới bên cạnh anh ta, hỏi: “Thầy tìm tôi có chuyện gì không?”
Quý Chính Hổ dừng bước, khóe mắt thờ ơ, “Không phải tôi tìm cô, là Tiểu đoàn trưởng tìm cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, “Tiểu đoàn trưởng?”
Đang yên đang lành Lý Tông Dũng tìm cô làm gì?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Nghiên Tịch à?
“Được, tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó đi tới tòa văn phòng của Lý Tông Dũng.
Trong bóng đêm, Quý Chính Hổ luôn nhìn bóng lưng cô, chân mày cau chặt lại.
Anh ta phát hiện, hình như tiểu đoàn trưởng vô cùng quan tâm đến Nhiếp Nhiên.
Ba lần bốn lượt đều để cô vào phòng làm việc nói chuyện.
Đây không phải là đãi ngộ người khác có thể có.
Rốt cuộc Tiểu đoàn trưởng muốn nói chuyện gì với Nhiếp Nhiên?
Nhiếp Nhiên đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
“Tiểu đoàn trưởng.”
“Vào đi.”
“Không biết ngài tìm tôi có việc gì?” Nhiếp Nhiên đi vào, thuận tay đóng cửa lại, đi tới chỗ trống trước bàn làm việc ngồi xuống.
Lý Tông Dũng chỉ tổng kết đánh giá tổng hợp trong tay, “Lần này nghe nói cô đạt được hạng nhất rồi?”
“Vâng.”
“Không tệ, quả nhiên cậu ấy không nhìn lầm người.”
“Tôi nghĩ Tiểu đoàn trưởng sẽ không đặc biệt gọi tôi tới để khen tôi mấy câu đúng không?”
Lão hồ ly này không nói gì đến chuyện của Nghiên Tịch, nhưng vừa mở miệng đã khen mình.
Nhất định có vấn đề!
Cô âm thầm cảnh giác, trên mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng.
“Đúng là tôi muốn khen ngợi cô, nhưng còn một chuyện quan trọng… Cô có còn nhớ lời hứa lúc đầu không?” Lý Tông Dũng bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu như vậy khiến Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày.
Nhiếp Nhiên nhớ lại lần trước lúc đi tìm Mã Tường chữa trị, mình từng nói mình nợ ông ta một lần.
Hóa ra là có chuyện muốn cầu xin mình.
Cô cười như không cười nói: “Ngài cần tôi giúp ngài làm gì?”
“Thật ra tôi hy vọng để cô nợ lời hứa này mãi.” Trong giọng nói của Lý Tông Dũng lộ ra ý than thở, sau rất lâu, vẻ mặt ông mới dần dần nghiêm túc, “Đi tìm cậu ấy đi.”
Cậu ấy?
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết người đó là ai.
Có điều, tại sao Lý Tông Dũng lại muốn mình đi tìm anh vào lúc này?
“Anh ấy làm sao?” Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Nhiên chính là Hoắc Hoành xảy ra chuyện rồi!
Lúc nói đến Hoắc Hoành, đáy mắt Lý Tông Dũng không che giấu được sự nặng nề, “Cậu ấy... cắt đứt liên lạc với tôi.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi, “Cắt đứt? Điều đó có nghĩa là gì?”
Bị thương?
Bị phát hiện, bị giam?
Hay là... chết rồi?
Lý Tông Dũng giải thích: “Từ ngày nói chuyện điện thoại với cô xong, qua hơn một tháng cậu ấy bắt đầu dần dần giảm số lần liên lạc với tôi, nội dung báo cáo hành động cũng càng ngày càng ít. Cho đến đầu tháng này, điện thoại của cậu ấy đã hoàn toàn ở trạng thái tắt máy.”
Nhiếp Nhiên cau mày, “Có phải anh ấy gặp chuyện nguy hiểm gì không?”
Lý Tông Dũng thở dài một tiếng, “Tôi cũng từng nghĩ như vậy, vì vậy phái người qua xem thì thấy cậu ấy ở Hoắc thị rất tốt.”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, thấy Lý Tông Dũng đang im lặng nhìn mình, như đang ngầm báo cho cô biết điều gì đó.
Trái tim Nhiếp Nhiên khựng lại, cô hỏi: “Ngài muốn nói với tôi là… anh ấy... phản bội rồi, phải không?”
Lý Tông Dũng mím chặt môi: “Tôi cũng không hy vọng điều đó xảy ra, nhưng mà...”
Ông chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã ngắt lời: “Không thể nào! Anh ấy sẽ không làm như vậy, anh ấy cũng không có lý do nào để làm như vậy cả!”
“Anh ấy làm việc cho ngài nhiều năm như vậy, kiên định biến mình thành một người khác, dưới tình hình đó liều sống liều chết vì ngài, làm sao ngài có thể nghĩ tới việc phản bội ngay như thế? Anh ấy không phải học trò của ngài à? Có thầy giáo nào nghi ngờ học trò của mình sao?”
“Tôi biết cô không có cách nào chấp nhận. Lúc nghĩ đến khả năng này, tôi cũng như cô.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, “Vậy bây giờ ngài có thể chấp nhận rồi à? Chỉ dựa vào việc anh ấy không nghe điện thoại?”
Lý do này đúng thật là quá buồn cười!
“Vậy tại sao ngài không nghĩ có lẽ là anh ấy bị uy hiếp đến tính mạng, anh ấy đang dùng cách tắt máy để nhắc nhở ngài? Tại sao không nghĩ là anh ấy đang im lặng cầu cứu?” Nhiếp Nhiên tiếp tục chất vấn.
“Tôi phái người...”
“Phái người?” Nhiếp Nhiên giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lên tiếng chế nhạo, “Người của ngài có nói anh ấy chính miệng thừa nhận mình phản bội không? Ngài có chứng cứ gì khác có thể chứng minh anh ấy phản bội không? Nếu như không có, ngài không nên dùng suy nghĩ này làm giả thuyết.”
Cô nói xong đứng lên, đi ra ngoài cửa, hiển nhiên là từ chối nói chuyện với ông.
“Tôi tra được cậu ấy giữ lại một lô vũ khí đạn dược không nộp lên.” Sau lưng Nhiếp Nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Lý Tông Dũng.
Chân Nhiếp Nhiên khựng lại, sự tức giận trong đôi mắt lạnh như băng trong nháy mắt đó bị dập tắt.
Cô quay lại, không chắc chắn lại hỏi một lần, “Ngài nói cái gì?”
“Cậu ấy lừa tôi, nói nộp hết hàng lên rồi, nhưng hóa ra lại giấu đi một lô.” Lý Tông Dũng nặng nề hít một hơi thật sâu, “Đây mới là lý do tôi không thể không cho là cậu ấy phản bội. Thật ra chắc cô biết chuyện này, bởi vì cô cũng có tham dự.”
Nhiếp Nhiên chỉ mình, “Tôi cũng tham dự?”
Lý Tông Dũng khẽ gật đầu, “Trong vụ án cô tham gia với Lưu Chấn, chắc là dưới sự dẫn dắt của cậu ấy từng gặp Roth rồi chứ?”
Roth?
Qua hơn một năm, cô đã không còn bao nhiêu ấn tượng với cái tên không hề thường nghe này nữa.
Cô nghĩ lại một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Tôi từng gặp rồi, anh ta là người giao dịch bên thứ ba.”
“Không, trên thực tế Roth chỉ là một lá chắn che mắt người khác mà thôi, người thật sự mua lô hàng kia là cậu ấy.” Lý Tông Dũng nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên cảm giác nhận thức của mình lập tức bị lật đổ, cô ngẩn ra nhìn Lý Tông Dũng, “Ngài nói là… anh ấy mượn danh nghĩa Roth mua một nửa số hàng còn lại của Lưu Chấn?”
“Đúng vậy, cậu ấy cũng không nộp lô hàng đó lên.”
Nhiệm vụ lần đó đã qua bao lâu rồi.
Khoảng một năm.
Vào lúc đó anh đã bắt đầu sinh ra ý định phản bội rồi?
Vậy những gì anh đã từng nói với mình, những chuyện anh từng làm, đều là... giả?
Thậm chí, cô có thể cho là anh để mình vào đây giống như là một con cờ, tiện cho việc nắm giữ chiều hướng của đơn vị không?
Cảm giác phản bội đó tự nhiên sinh ra khiến cô siết chặt nắm đấm, sắc mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
Nhiếp Nhiên đứng ở đó rất lâu, chờ bình phục tâm trạng rồi, cô mới lại ngồi xuống, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Vậy bây giờ ngài gọi tôi tới, mục đích là bảo tôi đi giết anh ta à?”
“Cô đã từng ám sát cậu ấy, không phải sao?” Lý Tông Dũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, mà là hỏi ngược lại cô một câu.
Nhiếp Nhiên siết chặt lại nắm đấm đã hơi buông lỏng.
Lúc ấy chỉ là muốn trừng phạt anh, không định lấy mạng anh, đương nhiên là xuống tay được.
Bây giờ...
Bây giờ cô có thể là con cờ trên tay Hoắc Hoành, theo lý mà nói cô càng xuống tay được mới đúng!
Nhưng Hoắc Hoành sẽ chết ở trong tay mình.
Cô sẽ dùng một phát súng bắn chết Hoắc Hoành.
Lúc nhận thức này truyền vào đầu, tại sao đáy lòng cô trừ sự tức giận do phản bội ra còn có một cảm giác khó hiểu mà hoảng hốt là thế nào?
Tay cô cứ nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, vẻ mặt tràn đầy bất an và sốt ruột.
Lý Tông Dũng cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
Dưới ánh mắt quá chuyên tâm đó, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cô híp mắt lại, lập tức ép cảm giác hoảng hốt trong lòng xuống.
“Ngài lừa tôi!”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Lúc này đáy mắt Nhiếp Nhiên rõ ràng nổi lên sự tàn bạo.
Cô ghét bị người khác trêu đùa, đáng ghét hơn là bị người làm nhiễu loạn tâm trạng, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác.
“Chắc ngài chưa quên lời hồi đó tôi nói với ngài chứ?” Trong lời nói của Nhiếp Nhiên hiển nhiên đã không còn đơn giản là cảnh cáo nữa.
Lý Tông Dũng biết cô thật sự giận rồi.
Ông không hoảng hốt mà chỉ cười lắc đầu rồi nói: “Không, tôi không lừa cô. Đúng là cậu ấy giấu đi một lô hàng, cũng đã thật sự cắt đứt liên lạc với tôi.”
“Ngài cảm thấy bây giờ tôi còn có thể tin tưởng ngài sao?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn ông, không dao động chút nào.
Lý Tông Dũng lấy một cái điện thoại cũ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho cô, “Nếu không tin, cô có thể gọi điện thoại thử xem.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái điện thoại trên bàn, cuối cùng bán tín bán nghi cầm lên, mở ngay lịch sử cuộc gọi ra, phía trên đúng là toàn ghi chép gọi đi. Mà dựa theo ngày tháng ghi chép thì mỗi lúc một ít hơn, đến cuối cùng chỉ có ghi chép gọi đi, không có ghi chép gọi đến.
Nhiếp Nhiên ấn số điện thoại đó.
Cô còn chưa đặt vào tai thì đã nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng vang lên, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Sau khi chắc chắn vẫn là số lần trước, cô lại bấm một lần nữa.
Vẫn là giọng nữ máy móc lạnh lùng kia.
Lần này Nhiếp Nhiên tắt điện thoại, trả lại cho Lý Tông Dũng.
“Cậu ấy là học trò của tôi, đã nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không phản bội. Nhưng tôi không biết cậu ấy cắt đứt liên lạc rốt cuộc là vì cái gì. Tôi hy vọng cô có thể ra mặt hỏi rõ, bởi vì trực giác nói cho tôi biết, sự khác thường của cậu ấy là vì cô.”
Nhiếp Nhiên châm biếm cong môi lên, “Vậy nếu như anh ta thật sự phản bội thì sao?”
“Thế thì cậu ấy nhất định sẽ không do dự nổ súng giết chết đối phương.” Ông dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Nhưng cô và tôi đều rất rõ ràng, cậu ấy sẽ không nổ súng với cô, cho dù là cậu ấy chết cũng không nỡ để cô chết. Vì vậy cậu ấy sẽ không phản bội, bởi vì cậu ấy không bỏ được cô, cô là niềm tin để cậu ấy trở về.”
Lời nói này khiến trong lòng Nhiếp Nhiên chấn động, nhất thời không thể mở miệng.
“Đi gặp cậu ấy đi! Tôi không muốn mất một học trò tốt như vậy, cũng không muốn hai người sẽ có một ngày vì không cẩn thận mà đứng ở phía đối lập bỏ lỡ đối phương.”
Bỏ lỡ?
Nhiếp Nhiên ngẩn người.
Sẽ như vậy sao?
Lý Tông Dũng thấy cô ngẩn ra, cười ha ha nói: “Từ vẻ mặt vừa rồi của cô, tôi nhìn ra rõ ràng sự do dự và không nỡ.”
Không... nỡ?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng hơn. Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với con cáo già này nữa.
“Lúc nào thì tôi đi?”
“Cô có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Nhiếp Nhiên, tôi gửi gắm cậu ấy cho cô, cô nhất định phải giúp tôi kéo cậu ấy về, thật đó, nhờ cả ở cô.”
Lần này, ông vô cùng chân thành và tha thiết.
Nhiếp Nhiên im lặng một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Nếu đã nợ ông một lần, dĩ nhiên là phải trả rồi.”
Nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng Lý Tông Dũng mới thoáng thả lỏng.
Chỉ cần Nhiếp Nhiên ra tay, ông không tin tên nhóc kia không ngoan ngoãn quay về.
“Tôi muốn hỏi một chuyện, tiếp theo đây Trần Nghiên Tịch sẽ như thế nào?”
Lý Tông Dũng cười, “Cô đội cho cô ta cái mũ có chứng vọng tưởng bị hại, đương nhiên cô ta sẽ phải ở trong bệnh viện một khoảng thời gian rồi.”
“Cô ta sẽ ở trong bệnh viện bao lâu?”
“Cô hy vọng là bao lâu?”
“Chữa một khoảng thời gian rồi bảo người nhà họ Trần đến đón cô ta về đi.”
Chuyện này tuyên bố với bên ngoài là Trần Nghiên Tịch phát bệnh tự uống thuốc, vì không làm hại đến bất cứ ai nên không thể xử nặng.
“Đón về?” Lần này Lý Tông Dũng hơi kinh ngạc, “Cô chắc chắn mình đang nói cái gì chứ?”
Hình như là nhìn ra suy nghĩ vớ vẩn trong lòng Lý Tông Dũng, Nhiếp Nhiên cười xấu, “Bệnh tâm lý không dễ chữa khỏi như vậy. Huống hồ cả nhà Trần Duyệt đã sụp đổ rồi, nhà họ Trần nhất định sẽ không bằng trước kia, nhất định sẽ dùng Trần Nghiên Tịch làm con cờ liên hôn. Nhưng bây giờ một đứa con gái có chứng vọng tưởng bị hại hiển nhiên không thể làm con cờ liên hôn tốt được, nhà họ Trần sắp xong rồi.”
“Hóa ra là cô có ý này. Đúng là lụi bại tự nhiên sẽ theo thời gian mài mòn ý chí của con người, đáng sợ hơn dùng vũ lực nhiều.” Lý Tông Dũng hiểu ra, thầm mắng đúng là tiểu hồ ly!
Thằng nhóc kia và con nhỏ này đúng là cùng một loại người.
Nói xong những chuyện này rồi, cuối cùng Nhiếp Nhiên rời khỏi phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Đi ra khỏi tòa nhà, cô quay lại sân huấn luyện, còn chưa kịp vào sân huấn luyện đã gặp Trương Nhất Ngải đang định về ký túc xá.
Sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên bình an vô sự trở về, cô ta lập tức khẽ hừ một tiếng.
Trương Nhất Ngải định đi qua cô rời đi, nhưng không ngờ lần này Nhiếp Nhiên lại chủ động chặn cô ta lại.
Ở một nơi tối đen thế này mà bị Nhiếp Nhiên chặn lại, cô ta giật mình, làm ra vẻ khí thế lạnh lùng nói: “Chó khôn chớ cản đường.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười một tiếng, “Nói như vẹt ấy nhỉ? Có điều tôi cứ chặn đường cô đấy, cô có thể làm gì được tôi?”
“Cô!” Trương Nhất Ngải nghẹn họng, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể hừ một tiếng nói: “Vậy chỉ có thể nói cô tự thừa nhận mình là chó thôi.”
“Cho dù tôi là chó thì cũng là chó săn, không giống con chó xó nhà như cô, chỉ biết sủa, không dám cắn người.”
“Cô nói cái gì! Cô nói ai là chó xó nhà!”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, trực tiếp bước đến trước mặt cô ta, gằn từng chữ: “Đừng tưởng là tôi không biết cô nói cái gì trước mặt Trần Nghiên Tịch. Dám bỏ thuốc cho tôi, cô chắc chắn đã chuẩn bị cho cái chết rồi chứ?”
Trương Nhất Ngải ngẩng phắt đầu lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của Nhiếp Nhiên, cơn ớn lạnh truyền từ dưới chân cô ta lên, khiến cô ta không nhịn được run rẩy, “Cô… cô dám... tôi vô tội, tôi không làm gì cả, cô dựa vào cái gì đối xử với tôi như thế!”
“Đúng vậy, cô rất thông minh, cô không làm gì, cô chỉ đẩy Trần Nghiên Tịch ra làm lá chắn cho cô thôi. Nhưng cô có làm hay không, chỉ cần tôi nhận định, cô cho là cô còn có thể nhởn nhơ được bao lâu?”
Lúc nói chuyện, Nhiếp Nhiên giơ tay lên sờ vào mặt cô ta.
Trương Nhất Ngải theo bản năng loạng choạng lùi về phía sau, ngã thẳng vào rừng cây nhỏ, trong giọng nói là sự run rẩy không áp chế được, “Cô còn nói như vậy, tôi... tôi có thể nói với sĩ quan huấn luyện là cô uy hiếp tôi!”
“Uy hiếp? Không, là tôi đang nhắc nhở cô, cố gắng hưởng thụ những ngày tháng tiếp theo đi, đó sẽ là thời gian sâu sắc nhất trong ký ức cuộc đời cô.” Uy hiếp không chút che giấu khiến Trương Nhất Ngải không nhịn được nuốt nước bọt.
“Cô có thể chờ xem.”
Sau đó Nhiếp Nhiên rời đi, để lại một mình Trương Nhất Ngải vẫn ngồi dưới đất không ngừng thở hổn hển.
Vừa rồi... vừa rồi cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Thật... thật đáng sợ...
Một trận gió lạnh thổi qua, cô ta không nhịn được mà rùng mình.
Nhiếp Nhiên đi ra khỏi rừng cây nhỏ, thấy đám người kia vẫn ngồi ở đó.
Giờ này màn đêm đã rất đậm, mọi người ngồi vây thành một vòng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, ung dung đi tới, “Đùi gà của tôi không bị ăn trộm chứ?”
Tiếng cô vừa vang lên, trong nháy mắt tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô.
Hà Giai Ngọc chạy đến chỗ cô, lo lắng bất an hỏi: “Chị Nhiên? Chị Nhiên! Thế nào rồi, chị không sao chứ, sĩ quan huấn luyện nói gì với chị thế?”
“Không có chuyện gì, chỉ hỏi mấy câu chuyện của Nghiên Tịch theo lệ, sau đó đối chiếu lời khai, cho nên ngày mai phải đi ra ngoài một chút, sĩ quan huấn luyện hẹn với tôi rồi.”
Mọi người lại tiếp tục ăn uống, trò chuyện vui vẻ.
Nhiếp Nhiên ăn uống no đủ rồi đứng lên hét lớn: “Nào nào nào, vừa rồi là ai không phục nói muốn chơi đoán số với tôi! Hôm nay tôi sẽ cho người đó bò về!”
“Tôi! Để tôi!” Tôn Hạo không sợ chết khó khăn lắm mới tỉnh táo một chút, lập tức giơ tay lên.
“Anh còn chơi à? Đã say như vậy rồi, cẩn thận ngày mai không dậy nổi đâu.”
Dáng vẻ nói khoác mà không biết ngượng của Nhiếp Nhiên khiến Tôn Hạo hừ hừ, “Còn lâu! Tôi không tin thần may mắn luôn chiếu cố cô.”
Đương nhiên cuối cùng vẫn là thua say bí tỉ, chỉ có thể được mấy binh sĩ nam lớp 1 cùng khiêng về.
Trên đường về, Lý Kiêu hỏi Nhiếp Nhiên, “Ngày mai mấy giờ cậu về?”
“Sao thế, muốn đợi tôi cùng ăn tối hay là muốn huấn luyện cùng với tôi?” Nhiếp Nhiên trêu, thấy Lý Kiêu lạnh lùng nhìn mình, cô chỉ có thể nói thật: “Không biết. Chuyện này mặc dù liên quan không lớn nhưng hình như rất phiền. Phải cần đủ thủ tục lời khai, cả quy trình có thể phải mất một hai ngày, cho nên ngày mai chưa chắc tôi đã về kịp.”
“Tôi biết rồi.” Lý Kiêu đi thẳng về phía tòa ký túc xá, không nói gì nữa.