“Nhiếp Nhiên? Cô ta là gián điệp ư? Hóa ra cô ta là gián điệp sao?” Trịnh Khúc giãy giụa muốn xông tới trước mặt Uông Tư Minh chất vấn.
Thì ra... thì ra là cô ta!
Mà viên cảnh sát kia lại hơi do dự: “Các cậu có nhầm không đấy, vừa rồi cô ta còn nổ súng với bọn tôi cơ mà.”
Nói xong liền chỉ vào ba viên cảnh sát bị trúng đạn.
Uông Tư Minh nhìn về phía đó, nhíu mày không nói gì.
Dương Thụ ngập ngừng nói: “Có phải vì tự vệ nên mới phải bất đắc dĩ nổ súng không?”
“Không hề, là cô ta chủ động bắn về phía chúng tôi.”
“Các cậu có chắc cô ta là người của chúng ta không?” Cảnh sát hỏi lại một lần nữa.
Đúng lúc này, Quý Chính Hổ nhận được tin tức nên cũng vội vàng lái xe từ khách sạn tới đây, vừa tới đã thấy quang cảnh hỗn loạn thì vẻ mặt nghiêm túc có thêm mấy phần lo lắng, “Sao rồi, đã khống chế được hiện trường chưa?”
“Đã bắt được người, nhưng dựa theo cảnh sát ở hiện trường nói thì có ba người chạy thoát, Nhiếp Nhiên... đuổi theo.” Lúc Uông Tư Minh nói tới hai tiếng cuối thì ngập ngừng một chút.
Thật ra anh ta cũng không biết rốt cuộc Nhiếp Nhiên đuổi theo hay là còn có ý gì khác.
Theo lý thuyết, hẳn là cô sẽ đuổi theo để bắt người, nhưng anh ta không thể hiểu nổi tại sao bắt người thì lại phải nổ súng bắn về phía người mình chứ?
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
“Một mình Nhiếp Nhiên đuổi theo ư?” Quý Chính Hổ hỏi lại một câu.
Uông Tư Minh gật đầu: “Vâng.”
Quý Chính Hổ nhíu mày, yên lặng nhìn về phía lối vào, không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì.
... w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Còn bốn người bên trong đường hầm, sau khi chắc chắn là cửa đã được đóng chặt liền theo Cát Nghĩa tiến lên phía trước.
Nhiếp Nhiên vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này.