Két... Cánh cửa gỗ bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng không thắp nến, ánh sáng u ám theo cửa sổ giấy chiếu vào căn phòng mờ mịt.
Lý Kiêu đứng ở cửa thích ứng với ánh sáng trong phòng hai giây, nhìn thấy một bóng đen hơi nhô lên trên giường, không hề nhúc nhích.
Cô im lặng đặt bát mì lên trên bàn gỗ, sau đó chuyển một cái ghế ra ngồi ở cạnh giường:
“Sở dĩ chúng tôi đồng ý sẽ đánh cướp biển thay bọn họ là bởi vì khi chúng tôi tìm được cậu, cậu bị thương quá nặng, cần cứu chữa gấp.”
Lúc ấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ kéo lê cơ thể mệt mỏi cầu cứu, cũng phân tích tình hình hiện tại với bọn họ, nhưng đám dân đảo kiên quyết bắt họ phải hứa đánh cướp biển mới cho họ vào đảo và hỗ trợ thuốc men.
Tình huống bắt buộc, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Vốn dĩ bọn họ định sau khi hồi phục vết thương, nhân lúc đám cướp biển chưa quay trở về, đợi Nhiếp Nhiên tỉnh dậy là sẽ lén lút rời đi luôn.
Nhưng khổ nỗi mãi mà Nhiếp Nhiên không tỉnh lại, vì vậy bọn họ liền kiếm cớ, nói là phải đợi Nhiếp Nhiên tỉnh lại mới có thể đánh cướp biển theo lời hứa.
Lý Kiêu cứ ngồi ở đó nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên mãi nhưng rất đáng tiếc, người trên giường không có bất cứ phản ứng nào.
Lý Kiêu đứng, sự bình thản trong lời nói vừa rồi biến thành lạnh lùng kiêu ngạo.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Không phải vì chúng tôi ngu xuẩn không biết bốn chữ ‘không lượng sức mình’ viết như thế nào, mà là vì chúng tôi không muốn thấy cậu chết. Nhiếp Nhiên, chúng tôi không hề nợ cậu cái gì cả!”
Cô nói xong thì rời khỏi nhà gỗ.
Ầm một tiếng, cửa gỗ lại bị đóng lại.
“... Chị Kiêu, chị vẫn ổn chứ?” Hà Giai Ngọc vừa sợ vừa tò mò, run lẩy bẩy hỏi.