Ngọn đèn tường yếu ớt chiếu lên người cô trông vô cùng thê lương.
Trong lòng Hoắc Hoành run lên. Anh bất chấp tất cả ôm cô vào lòng. Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp, cả người bị ôm chặt lấy, hòm thuốc trong tay cô vô tình đập thẳng vào eo anh.
Hoắc Hoành hơi cong người lại, nhưng anh kiên quyết không chịu buông tay mà còn càng siết chặt tay hơn. Qua mấy giây sau anh mới hỏi: “Nếu như Cổ Lâm... chết, em sẽ làm gì?”
Người trong lòng hơi chấn động, tay lập tức siết chặt mấy phần, sau đó gằn từng chữ: “Tôi sẽ trả lại mạng cho cô ấy.”
Hoắc Hoành càng ôm chặt hơn, “Tôi không đồng ý! Nhiếp Nhiên, tôi không đồng ý em làm như vậy. Tôi không đồng ý... tôi không nỡ...”
Càng nói giọng anh càng lộ ra vẻ bi thương khó nói nên lời.
Câu nói cuối cùng của Hoắc Hoành làm đáy lòng Nhiếp Nhiên cuộn trào, nhưng giọng cô vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Tôi nợ nên phải trả.”
“Không phải em nợ, không phải...” Hoắc Hoành hơi buông lỏng cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Chuyện này em không cần phải quan tâm nữa, tôi sẽ giải quyết thay em, em chỉ cần yên lặng chờ tôi thôi, có được không?”
“Anh muốn giải quyết thế nào? Giấu giếm cho tôi, hay là giết chết Thiên Dạ? Hoắc Hoành, chuyện này không phải chỉ làm thế là có thể giải quyết được.”
Hoắc Hoành nghe ra sự đau đớn trong lời nói của cô, lại ôm cô vào trong lòng, thấp giọng an ủi, “Tôi biết, tôi biết thật ra em đã hối hận rồi.”
Nhiếp Nhiên được anh ôm vào lòng, sự hỗn loạn liên tiếp mấy ngày qua đột nhiên vì một câu nói này của anh mà yên ổn lại, giống như vấn đề truy cứu hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng có được câu trả lời. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hối hận.
Đúng vậy, cô hối hận rồi!
Nếu như chỉ là mắc nợ, cô truyền máu xong sẽ bắn chết Thiên Dạ báo thù cho Cổ Lâm.
Dù sao trách nhiệm chủ yếu của chuyện này cũng là do cô ta.
Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Cổ Lâm, tâm trạng cô lại vô cùng tệ hại.
Hằng ngày, cô đều ngồi ở hành lang ngoài phòng bệnh nhìn Cổ Lâm, rồi tự chất vấn mình hết lần này đến lần khác rằng tại sao mình phải đẩy cô ấy vào trong. Nếu như mình không đẩy cô ấy thì những chuyện này sẽ không xảy ra.
Hoắc Hoành thấy cô không nhúc nhích thì tiếp tục nói: “Nhưng em không thể quy hết mọi chuyện về mình như vậy được. Nếu Thiên Dạ đã có lòng muốn giết người chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, thì cho dù khi đó em không đẩy Cổ Lâm vào trong thì cũng sẽ có người khác phải chịu phát súng này.”
Người trong lòng vẫn không nhúc nhích.
“Nhiếp Nhiên, không thể vì giữa chừng xảy ra sự cố mà quy hết cả tội lỗi cho mục đích của hành động ban đầu. Nếu như nói như vậy, bây giờ Thiên Dạ làm sai thì có phải ngay cả mẹ cô ta cũng phải chịu tội không, ai bảo bà ta sinh ra loại người lòng dạ độc ác như cô ta.” Hoắc Hoành không nghe thấy cô đáp lại thì cố ý nói đùa, muốn hóa giải tâm trạng của cô.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy ví dụ đó, người trong lòng anh dần thả lỏng hơn. Nhiếp Nhiên vẫn dựa vào ngực anh không nhúc nhích, nhưng giọng nói bực bội lại vang lên.