Nhiếp Nhiên nằm im trên giường, nhìn hoàn toàn giống như đã ngủ say.
Nhưng khi trong bụi cây thấp ở ngoài cửa phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ, người vốn ngủ rất say ở trên giường lập tức mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, không hề có vẻ ngái ngủ nào.
Hóa ra, từ đầu tới cuối Nhiếp Nhiên đều giả say mà thôi!
Thậm chí vừa rồi cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng Cửu Miêu giơ tay ra muốn thăm dò.
Có điều, cũng may là đợi lâu như vậy, cô ta cũng đi rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cửa sổ.
Cửu Miêu đáng chết này, ngồi giỏi thật đấy, ngồi canh đến tận đêm, hại cô suýt nữa giả vờ ngủ thành ngủ thật vì tác dụng của cồn.
Nhưng mà nói thật, thân thể này đúng là quá kém.
Say xe say sóng cũng thôi đi, uống rượu cũng không được.
Vừa rồi uống nhiều như vậy, cho dù đầu óc của cô vô cùng tỉnh táo nhưng thân thể vẫn không chịu nổi mà hơi choáng váng.
Đợi thêm một lúc nữa, Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời.
Trước bình minh là khoảng thời gian tối tăm nhất đêm, thời gian này cũng coi như không tệ.
Nhiếp Nhiên nhảy xuống giường, sau đó chuồn ra khỏi phòng, lao đến một nơi nào đó.
Trong đêm tối mù mịt, thân thể nhỏ bé của cô di chuyển nhanh như sóc.
Đầu tiên, cô đứng ở bên ngoài phòng của kiến trúc sư, chỗ này không chỉ là nơi bọn họ nghỉ ngơi mà còn là chỗ ngủ của bọn họ.
Cô lén mở cửa ra, thân hình vô cùng nhanh nhẹn lách vào bên trong phòng.
Khoảng thời gian trước cô thường xuyên cùng những kiến trúc sư đó trao đổi vấn đề liên quan tới bản vẽ ở đây, cho nên cô vô cùng hiểu rõ kết cấu của căn nhà này.
Cô khom người quen đường quen lối đi vào trong phòng, nghe thấy tiếng ngáy của hai người đàn ông kia thay nhau vang lên.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đi đến cạnh giường của bọn họ. Nếu muốn mở tủ ra lấy một số trang bị cơ bản để tiến vào kho vũ khí đạn dược thì nhất định phải lấy được chìa khóa từ trên người bọn họ.
Người kia đưa lưng về phía Nhiếp Nhiên, tiếng ngáy vang lên rung trời.
Nhiếp Nhiên cẩn thận vượt qua, vươn nửa người ra trước người anh ta, chậm rãi nhẹ nhàng rút xâu chìa khóa trên tay anh ta ra.
Lúc cô khó khăn lắm mới sắp rút được, đột nhiên người đàn ông kia lại trở mình.
Nhiếp Nhiên giật mình, nhanh chóng gập chân lại, nấp ở dưới mép giường.
Người đàn ông kia chép miệng mấy cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Cho đến khi tiếng ngáy của anh ta lại vang lên, Nhiếp Nhiên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô xòe nắm tay ra, cái chìa khóa nhỏ nhắn kia xuất hiện ở trong tay cô.
Sau đó, Nhiếp Nhiên lại khom người đi đến cái tủ ở cạnh cửa, nhanh nhẹn mở tủ ra, lấy trang bị bên trong.
Thật ra đó chỉ là một cái kính hồng ngoại thôi.
Chắc hẳn phòng tuyến đầu tiên của kho vũ khí đạn dược là tia hồng ngoại, nếu không bọn họ sẽ không thường xuyên đem theo cái này.
Lấy được đồ rồi, Nhiếp Nhiên lập tức rút lui khỏi căn nhà gỗ nhỏ đó.
Sau đó cô đi thẳng đến kho vũ khí đạn dược.
Dưới bóng tối, kho vũ khí đạn dược đứng sừng sững ở đó, đen sì một vùng. Ánh đèn phía xa yếu ớt chiếu tới, soi sáng đường nét bên ngoài của nó.
Vốn dĩ cô muốn đợi kho vũ khí đạn dược này được thiết kế xong toàn bộ mới quyết định đi tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng tình hình bây giờ đã không cho phép cô kéo dài nữa.
Bên chỗ cảnh sát biển cần cô lo liệu, trong đám cướp biển cũng sẽ dần dần xuất kẻ thứ hai, thứ ba ám sát cô, dưới tình hình bị động này, cô nhất định phải tìm được điểm đột phá.
Mà kho vũ khí đạn dược này chính là điểm đột phá của cô.
Một ngày nào đó, cô muốn Hoắc Hoành cầu xin mình.
Chương 1537.2GIẢ SAY? - LỢI DỤNG SƠ HỞ!
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa kho vũ khí đạn dược, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Cô cũng rất quen thuộc với kết cấu bên ngoài kho vũ khí đạn dược, cả tòa kiến trúc chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ.
Bên trong là không gian đóng kín.
Muốn đi vào chỉ có thể đi từ cửa chính.
May mà bây giờ bên trong chưa hoàn thiện xong, cũng chưa lắp đặt xong thiết bị, rất nhiều hệ thống đều chưa khởi động, chỉ có mỗi cái khóa mật mã ở cửa.
Cô đã từng nghiên cứu khóa mật mã này, thỉnh thoảng làm như vô tình liếc qua lúc kiến trúc sư kia nhập mật mã vào.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa hề bước lên bấm.
Bởi vì trước tối nay luôn có người canh gác.
Vì thế, cô luôn quan sát để tìm cơ hội có thể nhân lúc đêm hôm có thể đi vào.
Cô cố ý tách một nhóm người lại canh giữ ở trên đảo, lại có hai đội bị cô phân đi đứng gác bí mật, trên cái đảo này bây giờ chỉ còn lại đám người kia.
Bọn chúng lại mới say, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được.
Huống hồ trước đó Phó lão đại đều đã dặn dò xong toàn bộ phòng vệ, hắn hoàn toàn không cần có bất cứ lo lắng gì.
Cho nên bây giờ trừ đề phòng Cửu Miêu ra, những người khác đều không phải là vấn đề.
Nhiếp Nhiên bước tới, mở màn hình lên. Mặc dù mấy lần trước chỉ là liếc trộm, không biết được con số chính xác, nhưng cô vẫn biết hàng của chúng nên có thể suy đoán được.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng nhập một dãy số vào.
Tít tít tít...
Âm báo sai vang lên.
Cô nhanh chóng xóa dãy số đó đi, lại nhập mật mã mới.
Tít tít tít...
Đáng tiếc, âm báo sai vẫn vang lên.
May mà bây giờ ở bên trong không có thứ gì, khóa mật mã bọn họ lắp cũng không thiết lập nhập sai ba lần trở lên thì sẽ phát ra cảnh báo.
Cho nên cô lại nhập liên tục mấy lần, cuối cùng lần thứ tư đã thành công tiến vào bên trong.
Sau khi nhìn thấy kết cấu bên trong, cô mới hiểu tại sao những người đó phải tốn nhiều thời gian đến thế.
Toàn bộ thiết kế của kho vũ khí đạn dược nhìn qua không có gì quá lớn, không có gì khác với kho hàng bình thường ở thành phố A.
Nhưng nhìn kĩ một vòng, Nhiếp Nhiên mới phát hiện toàn bộ tường nhà kho đều là tường cách âm, tất cả cửa kính cũng đều là kính chống đạn vừa dày vừa nặng.
Tại sao tường và sàn nhà của nhà kho phải dùng loại chất liệu này?
Đi vào bên trong mấy bước, Nhiếp Nhiên dựa vào trí nhớ về bản đồ kiến trúc kia, mặc dù có một số thiết lập cơ quan trên bản vẽ đều bị ẩn đi, nhưng đường đi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Cô nhìn lối đi dài dằng dặc mà trống trải trước mắt.
Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, trên con đường này chắc chắn phân bố chằng chịt tia hồng ngoại.
Nhưng lúc cô đeo kính hồng ngoại lên thì thấy đâu chỉ là chằng chịt, mỗi tia hồng ngoại đều đang nhanh chóng di chuyển ở trước mắt cô.
Vừa rồi nếu như cô lỗ mãng đi về phía trước một bước thì sẽ phải chết.
Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhìn những tia hồng ngoại di chuyển có quy luật kia.
Sau khi nhìn một phút, cô phát hiện tuy chỉ là tia hồng ngoại đơn giản, nhưng khe hở giữa mỗi tia đều vô cùng hẹp, hơn nữa tốc độ của chúng cũng vô cùng nhanh.
Riêng việc đi qua nơi này thôi, độ khó và tính khiêu chiến cũng không nhỏ rồi.
Chương 1537.3GIẢ SAY? - LỢI DỤNG SƠ HỞ!
Nhiếp Nhiên dừng lại khoảng hai phút, sau khi nhìn rõ quy luật di chuyển của từng tia hồng ngoại, cô mới không do dự tiến lên.
Nhảy, xoay tròn, bò lan nhanh, tư thế nào của cô cũng nhanh mà dứt khoát, động tác nào cũng lưu loát sinh động.
Tia hồng ngoại màu đỏ chậm rãi di chuyển qua bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại sượt qua chóp mũi cô.
Mỗi một lần di chuyển đều làm cho lòng người ta run sợ.
Nhưng cuối cùng, Nhiếp Nhiên vẫn dựa vào sự to gan của mình, nhanh nhẹn thành công vượt qua được.
Sau đó cô dựa theo lối đi trên bản vẽ trong trí nhớ, chậm rãi kiểm tra ở trong.
Không biết có phải là do chưa xây dựng xong không, trừ tia hồng ngoại và khóa mật mã ở cửa ra thì bên trong không có trang bị gì khác.
Nhưng chính như vậy mới khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy kỳ quái.
Không thể nào, sao chỉ có hai ải như vậy được?
Lúc cô đang cảm thấy vô cùng kỳ quái đi về phía trước, có tiếng vang nhỏ trên nền xi măng phát ra theo tiếng bước chân.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên vô cùng nhạy bén với nguy hiểm. Đi được mấy bước, đột nhiên cô ý thức được sau lưng có sự bất thường.
Lúc cô quay người lại, một tia hồng ngoại màu đỏ không hề có dấu hiệu báo trước nào lao từ phía đối diện tới.
Tốc độ của nó nhanh đến nỗi hoàn toàn không cho Nhiếp Nhiên bất cứ chút thời gian nào, cô theo bản năng ngửa người ra phía sau.
Lúc này tia hồng ngoại kia lướt nhanh qua mặt cô.
Đến khi tia hồng ngoại kia biến mất, cô mới đứng thẳng người lên.
Hóa ra loại thứ hai là hồng ngoại âm thanh.
Chỉ cần có âm thanh, tia hồng ngoại sẽ xuất hiện.
Tốc độ kia còn nhanh hơn loại thứ nhất, hơn nữa khiến người ta không kịp đề phòng, hoàn toàn không biết nó xuất hiện vào lúc nào và từ chỗ nào.
Không có quy luật mới càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô không thể nào khống chế tiếng bước chân của mình, bởi vì sức lực có nhẹ thế nào, mặt đất cũng sẽ hấp thu âm thanh, sau đó kích động cơ quan.
Huống hồ mặt đất còn làm từ chất liệu đặc biệt, trừ khi là đi trên không, nếu không nhất định sẽ khởi động cơ quan.
Nhiếp Nhiên đứng yên, nhìn chỗ rẽ phía trước, cô hơi híp mắt lại.
Nếu như cô nhớ không lầm thì nơi đó là nhà kho thứ nhất.
Nếu đã đi tới đây rồi, không thể trở về vào lúc này được.
Nhiếp Nhiên nghiêm mặt nhìn chằm chằm chỗ rẽ kia.
Đột nhiên, cô xoay chân một cái, người đã di chuyển về phía trước.
Mặc dù cô đã giảm nhẹ tiếng bước chân của mình, nhưng vẫn không có bất cứ chút tác dụng nào.
Tia hồng ngoại kia lao đến phía cô từ bốn phương tám hướng.
Cô không thể không dừng lại để đối phó với những tia hồng ngoại kia trước.
Nhưng lúc cô đang tránh né thì dưới chân vẫn sẽ phát ra âm thanh, đến nỗi cuối cùng cô càng tránh, sẽ càng kích thích nhiều tia hồng ngoại.
Cứ tiếp tục như thế này, cô không bị tia hồng ngoại làm bị thương thì cũng sẽ bị mệt chết trước.
Nhiếp Nhiên vừa né tránh, vừa nhanh chóng tính toán trong lòng.
Cô cảm thấy thay vì một mực né tránh, kích động nhiều tia hồng ngoại thế này, còn không bằng mượn việc né tránh để di chuyển đến cuối hành lang.
Nếu không sẽ hoàn toàn bị giữ ở chỗ này.
Lại một tia hồng ngoại lao qua.
Nhiếp Nhiên nghiêng người, lao về phía trước.
Tia hồng ngoại theo tiếng cô đi đi lại lại càng lúc càng nhiều, động tác tránh né của cô cũng càng lúc càng nhanh.
Vào giây phút cuối cùng, dựa vào việc huấn luyện ở công ty trong khoảng thời gian này, cô thành công qua được ải trước khi thể năng của mình bị tiêu hao hết.
Nhìn cái hành lang mình đã đi qua, Nhiếp Nhiên thở đều đều mấy giây.
Cũng chỉ trong mấy giây này, tia hồng ngoại trên hành lang cũng theo âm thanh biến mất.
Nói thật, những tên cướp biển kia phần lớn không thể đi qua được một cửa ải.
Cho dù có may mắn chạy được vào cửa ai thứ hai này thì cũng chắc chắn không thể nào chạy ra được.
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, muốn đi về phía trước...
Nhưng cô đột nhiên dừng lại.