Lúc này Uông Tư Minh từ trong đội ngũ lớp 1 đi tới, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Chúc mừng cô bình an trở về, mặc dù lời chúc này hơi muộn rồi.”
Mấy ngày trước, một vài người ở lớp 1 bọn họ bị phái ra ngoài đi làm bài huấn luyện dã ngoại, mới trở về khoảng hai ngày nay. Vừa về đến nơi đã lại lập tức phải chuyên tâm vào bài kiểm tra đánh giá hàng quý nên anh ta không có thời gian nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến anh ta mà cau mày hỏi: “Không phải anh thật sự muốn đánh đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Uông Tư Minh mỉm cười, “Tôi vẫn luôn muốn được tỉ thí một trận với cô.”
“Tôi là nữ binh đấy.” Nhiếp Nhiên nhấn mạnh.
“Nhưng vấn đề là cô không phải là nữ binh bình thường, cô lợi hại hơn rất nhiều.”
“Các người nói chuyện phiếm xong chưa? Tôi bảo các người huấn luyện chứ không phải là hàn huyên đâu nhé!” An Viễn Đạo không còn kiên nhẫn, lập tức lên tiếng ngắt lời ở đằng xa.
“Hay là bắt đầu đi.” Uông Tư Minh nắm hai tay lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Vậy tôi phải cảm ơn anh Uông đã khích lệ mới được.” Khóe miệng của Nhiếp Nhiên từ từ cong lên, cho anh ta một nụ cười tươi rói.
Nụ cười trên môi cô quá lóa mắt, khiến cô rực rỡ hẳn lên và làm cho người ta không thể rời mắt được.
Uông Tư Minh sững sờ.
Trong hời khắc anh ta hoảng hốt, người trước mắt vốn đang mỉm cười phút chốc đã nhanh như điện mà đánh về phía anh ta.
Uông Tư Minh thầm kêu không ổn, dựa vào kinh nghiệm trường kỳ huấn luyện, anh ta theo bản năng quay người né sang một bên mới miễn cưỡng tránh thoát được.
“Cô đánh lén?”
Nhiếp Nhiên cười giảo hoạt, “Sai, cái này gọi là dụng binh không ngại lừa dối!”
Ngay sau đó tay trái cô giơ lên chém về phía cổ của Uông Tư Minh.
Uông Tư Minh lập tức phản kích.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Anh ta ra tay rất nhanh, giữ lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh về phía mình.
Không ngờ Nhiếp Nhiên thuận thế nhào luôn vào ngực anh ta.
Uông Tư Minh sợ hai người va vào nhau sẽ bị ngã xuống nên theo phản xạ có điều kiện kéo hông Nhiếp Nhiên rồi lùi lại mấy bước.
Nhiệt độ của cơ thể mềm mại xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến da anh ta, không hiểu sao lại khiến Uông Tư Minh khắc sâu trong lòng và run rẩy không thể giải thích được.
“Này! Tôi có chiêu gian trá hơn nữa, anh có muốn thử một lần không?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta thất thần thì không có ý tốt mà nhắc nhở một tiếng.
Uông Tư Minh bị tiếng cười khẽ của cô kéo lại suy nghĩ nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì Nhiếp Nhiên đã túm chặt lấy cổ áo anh ta và kéo đến trước mặt mình, đầu gối phải lấy khí thế sét đánh hất lên trên.
Uông Tư Minh thấy lần này mình hoàn toàn xong đời rồi, anh ta nhắm mắt nghênh đón một cú đá làm cho đàn ông đau đớn nhất kia.
Nhưng không ngờ ở giây cuối cùng, đầu gối của Nhiếp Nhiên lại di chuyển lên phía trên 3cm và húc thẳng vào bụng dưới của anh ta.
Uông Tư Minh đau đến mức lông mày nhíu chặt lại.
“Tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không thì bây giờ anh đã biến thành thái giám rồi.” Bên tai là tiếng nói kèm theo tiếng cười của Nhiếp Nhiên.