“Không cần, đây chỉ là chức trách của tôi.” Nói xong anh xụ mặt xuống, sau đó lại đi vào phòng trong.
“Anh ta… vẫn luôn nói chuyện kiểu như vậy à?”
“Ừ, rất lạnh lùng phải không? Người này lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt như người chết ấy, từ lúc vào doanh trại đến giờ chưa từng cười lần nào.” Hiển nhiên là Nghiêm Hoài Vũ đã tập mãi thành thói quen đối với cái thái độ lạnh lùng của vị chính trị viên kia.
“Thật sao?” Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Thấy cô cứ nhìn mãi vào cánh cửa căn phòng kia, Nghiêm Hoài Vũ có cảm giác như mình bị xem nhẹ, bèn tiến đến chặn tầm mắt của Nhiếp Nhiên lại và hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, không phải cô tỉnh lại rồi là lại muốn ra đó đứng tiếp đấy chứ?”
Anh ta đã hoàn toàn khuất phục trước sự kiên trì của Tiểu Nhiên Tử. Chín ngày, cô đứng trọn vẹn chín ngày đấy!
Không phải là con người mà!
Lúc trước khi anh ta ở lớp 1 đi huấn luyện bên ngoài, cùng lắm chỉ là ba ngày ba đêm nhìn chằm chằm không động đậy vào mục tiêu mà thôi, nhưng Tiểu Nhiên Tử lại có thể đứng thẳng lưng ở nơi đó hết chín ngày. Đúng là lấy mạng ra để liều mà!
Lúc cô hôn mê, trong lòng Nghiêm Hoài Vũ vô cùng mâu thuẫn. Anh ta vừa sốt ruột sao Nhiếp Nhiên vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng lại sợ cô tỉnh rồi sẽ nổi cơn bướng mà yêu cầu cắm truyền nước biển rồi tiếp tục kiên trì đứng phạt.
Cho nên lúc này anh ta đang rất bối rối nhìn Nhiếp Nhiên.
“Bác sĩ nói cô còn phơi ngoài gió nữa là sẽ bị viêm phổi đấy.”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không đứng nữa, mệt lắm.”
Bốn người ở đấy lập tức cùng thở phào.
“Tốt quá rồi! Tôi thật sự sợ cậu sẽ cầm chai truyền nước đi ra đó tiếp tục đứng đấy!” Cổ Lâm nắm lấy tay Nhiếp Nhiên, vẻ mặt như đang cảm tạ trời đất.
“Yên tâm, tôi tiếc mạng mình lắm.”
Mặc dù cô nói rất chân thành, nhưng người nghe lại tỏ vẻ im lặng với câu nói này.
Tiếc mạng? Chỉ vì hờn dỗi với sĩ quan huấn luyện mà đứng tận chín ngày, cuối cùng phát sốt đến mức suýt bị viêm phổi. Nếu như loại người này cũng có thể xem như tiếc mạng, thì 149 người vẫn còn sống của đội dự bị được coi là cái gì hả?
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ không trả lời mình thì biết họ không tin tưởng lời mình nói, bèn dứt khoát kéo cao chăn lên nằm thẳng cẳng trên giường.
Nghiêm Hoài Vũ hỏi: “Này, cô còn muốn ngủ nữa à?”
“Tôi là bệnh nhân, không ngủ nhiều thì chẳng lẽ bây giờ đi huấn luyện à?” Nhiếp Nhiên chẳng buồn nhấc mí mắt, nói lạnh te.
“Cô cũng gan quá đấy! Chuyện này kinh động đến cả tiểu đoàn trưởng rồi, cô không nghĩ cách làm sao để đối phó à?”
Nghiêm Hoài Vũ thật sự chịu thua cô luôn.
“Đau đầu lắm, tôi lười phải nghĩ.” Nhiếp Nhiên chui đầu vào trong chăn.
Nghiêm Hoài Vũ bực mình trách cứ, “Lúc này thì lại biết giả chết, sao cô không làm thế sớm một chút?”
“Để cho tôi ngủ tiếp một lát, tôi mệt quá.” Có giọng nói nghèn nghẹn truyền ra từ trong chăn.
Nghiêm Hoài Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô.
Chính trị viên bỗng đi ra ngoài và ra mệnh lệnh lạnh như băng, “Cách giờ tập hợp còn có ba phút, nếu các cô các cậu muộn sẽ bị phạt chạy 30km!”
Mấy người đứng bên cạnh giường lập tức chạy ra ngoài cửa.
Mấy ngày nay bọn họ đã chịu đủ khổ của vị chính trị viên này rồi. Vốn ai cũng cho rằng chính trị viên sẽ đối xử với họ như mùa xuân ấm áp, về sau mới phát hiện ra đấy chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bởi vì trình độ hung tàn của vị chính trị viên này so với Quý Chính Hổ và An Viễn Đạo chỉ có hơn chứ không kém, chậm chí còn có điểm vượt xa ấy.
Đến mức mà các nữ binh lúc đầu nhìn thấy vị chính trị viên này có bề ngoài trẻ tuổi đẹp trai đều muốn sán lại gần nhưng sau một lần huấn luyện, tất cả đều chỉ dám đứng nhìn từ xa, có khi đứng cách anh ta gần ba mươi mét mà còn ngại chưa đủ xa ấy.