“Kế hoạch B? Là sao?” Hà Giai Ngọc nghi ngờ không hiểu nhìn cô.
Mấy người kia nghe mà cũng mơ hồ.
Chỉ có Lý Kiêu và Kiều Duy là cau mày nhìn cô chằm chằm.
“Đây không phải là vấn đề mọi người nên quan tâm, bây giờ mọi người nên chuẩn bị đồ dùng để chạy thoát thân, đề phòng ở dưới biển xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào đi.”
Cô chưa bao giờ thích chia sẻ quá nhiều về kế hoạch của mình với người khác, nói quá nhiều dễ hỏng chuyện.
Vừa rồi Y An Đức nói một tháng trước những tên cướp biển kia đã ra khơi, lại nhìn loại mìn này của bọn chúng, Nhiếp Nhiên có thể chắc chắn bọn chúng không phải loại cướp biển kiếm được nhiều tiền, có lẽ sẽ không chạy quá xa. Cô vẫn phải tranh thủ thời gian chuẩn bị mới được, đề phòng lúc nào bọn chúng cũng có thể quay về.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm những người đang làm việc đó, sợ bọn họ xảy ra sự cố gì.
“A...!” Đột nhiên, tiếng hô rất nhỏ của các cô gái vang lên trong đảo.
“Tiếng gì thế?” Hình như Nghiêm Hoài Vũ cũng nghe thấy.
Lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy từ xa có một người chạy đến chỗ bọn họ, lo lắng hô to: “Không xong rồi, không xong rồi, tộc trưởng, đám cướp biển kia đến rồi!”
“Cái gì?”
Mọi người lập tức kinh hãi.
Còn chưa kịp chuẩn bị, sao cướp biển lại đột nhiên trở về nhanh như vậy?
“Chuyện này... phải làm thế nào đây!” Lần này Y An Đức cũng hoảng lên không nghĩ ra được cách gì.
Đào hết chỗ mìn này ra rồi, ngộ nhỡ bị đám người kia phát hiện thì bọn họ phải làm thế nào?
Nhiếp Nhiên lạnh giọng hỏi: “Có bao nhiêu tên?”
“Bảy, tám tên.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cái thằng nhóc này có thể nói hoàn chỉnh không hả! Tôi còn tưởng là bọn chúng quay lại rồi!” Kha Lỗ nổi giận mắng, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
So với hơn một trăm tên cướp biển quay lại thì bảy tám tên thực sự không đáng nói đến.
“Không phải, là mấy tên canh phòng đang bắt con gái trên đảo chúng ta! Tộc trưởng, ngài mau về xem đi!”
“Đám cướp biển không có tính người này!” Y An Đức căm hận tức giận mắng, vội vàng triệu tập đám người kia, nói: “Mau, chúng ta mau trở về thôi!” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Chúng tôi cũng đi giúp!”
Nghiêm Hoài Vũ không cần bọn họ nói rõ cũng biết đám người kia bắt con gái muốn làm gì, lập tức xắn tay áo lên đi vào bên trong, nhưng lại bị Kiều Duy cản lại.
“Không được, chúng ta không thể bị đám cướp biển phát hiện. Cậu quên lần trước tộc trưởng nói gì rồi à? Ông ấy cho chúng ta vào đây đã là mạo hiểm lắm rồi, bây giờ chúng ta công khai xuất hiện nhất định sẽ làm liên lụy đến dân đảo.”
“Đúng vậy, mọi người đừng ra mặt!” Y An Đức liên tục gật đầu, sau đó nói với đám người Kha Lỗ: “Chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”
Bảy tám người dân đảo đang đào mìn nghe thấy Y An Đức nói thế, vội vàng cẩn thận đi ra khỏi bãi mìn. Lúc họ đang định đi vào đảo thì nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói: “Không được, mọi người ở lại đây tiếp tục đào mìn.”
Kha Lỗ tức giận sau cơn kinh ngạc, “Bây giờ còn có ai có tâm trạng đào mìn nữa!”
“Mọi người đi có tác dụng gì không?” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng quét mắt qua bọn họ một vòng, cười lạnh, “Tôi nghĩ chắc là không có ích gì đâu, nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái bụng lớn đi trên đường như vậy.”
Lời của cô giống như một cái bạt tai vang dội, làm mặt đám đàn ông kia nóng lên.