Lúc này Nhiếp Nhiên mới dựa vào ghế, vẻ mặt thả lỏng ra.
“Máy nghe lén? Sao trên người em lại có máy nghe lén?” Phương Lượng nhìn thấy đã chạy ra khỏi phạm vi nguy hiểm, anh ta giảm tốc độ xe, hỏi cô.
“Cái này có gì lạ đâu, chứng minh diễn xuất của em vẫn chưa đủ.” Sau khi thả lỏng, giọng nói của Nhiếp Nhiên lại khôi phục lại như cũ.
Có điều chuyện này không trách cô được, tạm thời không nói đến việc cô chưa từng yêu ai, chỉ riêng đối mặt với kiểu người đa nghi như Hoắc Hoành mà dùng kiểu yêu trong sách giáo khoa thì thế nào cũng sẽ bị anh ta phát hiện.
Cuối cùng diễn chẳng ra đâu vào đâu.
Nhưng may mà vẫn ổn, có nhân vật phụ như Phương Lượng ở bên cạnh giúp đỡ, mới khiến Hoắc Hoành tin cô.
“Em diễn à?” Lúc này Phương Lượng mới hiểu ra.
Chẳng trách mấy ngày nay cô lại nói những lời chắc chắn, không có một chút do dự nào như vậy, hóa ra đều là cố ý diễn cho Hoắc Hoành xem!
Nghĩ đến cảnh mấy ngày nay mình loi cha loi choi như thằng hề trước mặt Nhiếp Nhiên, mà người bên cạnh lại nhìn mình như xem kịch, anh ta lập tức bùng nổ, “Vậy tại sao em không ra hiệu ngầm cho tôi!”
“Vốn dĩ em cũng muốn ra hiệu ngầm, sau đó cảm thấy để thầy diễn đúng bản sắc mới chân thực hơn.” Nhiếp Nhiên chống một tay lên cửa xe, cười như không cười liếc anh ta.
“Em!” Phương Lượng nhìn ánh mắt tràn trề hứng thú của cô, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Em thích nhìn tôi xấu mặt như vậy đúng không!”
Đúng là tức chết mà!
“Cũng tạm, nhìn rất vui.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, Phương Lượng cảm thấy mình tức đến vỡ phổi rồi.
Nhưng mà nghĩ lại, máy nghe lén?
Nếu như Hoắc Hoành cài máy nghe lén cho Nhiếp Nhiên, có phải có nghĩa là những lời mình và cô nói với nhau...
“Két...” Tiếng phanh xe chói tai vang lên, trên mặt đường xuất hiện hai dấu vết bánh xe ma sát tạo ra.
“Thầy muốn chết à, phanh gấp cũng không nói trước! May mà em thắt dây an toàn, nếu không đã bay ra ngoài rồi!” Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt nắm chặt tay nắm, cau mày lại mắng một câu.
Nhưng Phương Lượng không hề để ý, bây giờ tất cả tâm tư của anh ta đều đặt vào máy nghe lén.
“Nếu anh ta nghe lén em, thế chẳng phải là đã nghe thấy hết tất cả những lời chúng ta nói lúc đó sao? Vậy anh ta cũng biết thân phận của em rồi à?”
Nhiếp Nhiên bị dây an toàn siết hơi đau, hậm hực trả lời một câu, “Đúng vậy.”
“Thế tại sao anh ta còn giữ em lại bên cạnh? Em không sợ anh ta giết em à?” Phương Lượng cứ nghĩ đến việc Hoắc Hoành nghe thấy hết lời mình và Nhiếp Nhiên nói với nhau trong nhà trọ đó là lại cảm thấy kinh sợ. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Anh ta sẽ không giết em đâu.” Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, giọng rất chắc chắn.
Phương Lượng nghi ngờ hỏi: “Sao em lại chắc chắn như vậy?”
Anh ta không tin sau khi biết rõ bất kì lúc nào Nhiếp Nhiên cũng có thể ám sát mình, Hoắc Hoành vẫn có thể yêu cô.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên hờ hững nói, “Bởi vì thân phận của anh ta không bình thường.”
Thân phận không bình thường?
Sao Phương Lượng lại cảm thấy mình không hiểu gì thế này? Có thể không bình thường đến đâu? Không phải là người cầm đầu tổ chức phi pháp sao?
“Em có ý gì?”
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, khóe miệng cong lên thành ý cười như có như không, “Anh ta sẽ không làm hại em.”
“Em có thể nói rõ hơn chút không.”
Phương Lượng thấy mãi mà cô không chịu nói ra, cảm thấy như có trăm nghìn con kiến bò trong lòng, vô cùng sốt ruột.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.