Triệu Lực nghe thấy thế thì lập tức câm họng, sau đó liên tục lắc đầu: “Không không không, làm gì có chuyện đó chứ ạ! Chị Thất là bá chủ sàn đấu, đám tôm tép nhãi nhép kia làm sao có thể so được với chị Thất được?”
Lời nịnh nọt của Triệu Lực làm Cát gia khá hài lòng, khóe miệng ông ta cũng nở một nụ cười.
Triệu Lực biết là mình đã vượt ải an toàn rồi.
Một lát sau, người trên sàn đấu quyền Anh nhảy xuống, cầm bao tay ném sang cho tên đàn em đứng ở bên cạnh.
Cát gia đứng dậy đi tới, vỗ vai cô ta khen ngợi: “Tiểu Thất, luyện tốt lắm.”
“Có gì cần tôi làm sao?” Cô gái được gọi là Tiểu Thất kia mặt không đổi sắc, rút miếng bảo vệ hàm trong miệng ra rồi cởi băng vải ở bàn tay, hơn nữa còn lạnh lùng liếc nhìn cánh tay dùng băng vải treo trước ngực của Triệu Lực.
Cát gia cười lắc đầu, kéo người cô ta, trịnh trọng nói: “Chẳng cần làm gì cả, trận đấu ngày mai cô cứ đấu tốt cho tôi, không cần quan tâm những chuyện khác.”
Tiểu Thất lại liếc mắt nhìn Triệu Lực, cuối cùng thản nhiên gật đầu, sau đó ngồi xuống một chiếc sofa khác uống nước nghỉ ngơi.
Cát gia càng cảm thấy thích thú trước dáng vẻ lạnh như băng của cô ta, vừa cá tính lại có năng lực.
“Ông chủ à, bên chỗ Mã Cường phải làm thế nào đây ạ?” Triệu Lực nhỏ giọng hỏi.
Cát gia đang vui vẻ thì mất hứng, phất tay nói: “Mày cứ xem tình hình mà làm việc đi, cùng lắm thì trực tiếp trói lại.”
Có câu này của Cát gia, mắt Triệu Lực sáng lên, vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Sau đó, hắn liền đi điều động người, tính toán ngày mai sẽ tới dạy bảo cho đám nhãi ranh không có mắt kia một trận, đặc biệt là đứa con gái đã bẻ trẹo tay hắn.
Nghĩ tới cảnh tượng ngày mai đám người kia sẽ phải quỳ gối xuống trước mặt mình, khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.
...
Sáng sớm hôm sau, Lệ Xuyên Lâm tới văn phòng làm việc. Anh ta sợ Nhiếp Nhiên phải đứng chờ ở ngoài cổng Cục Cảnh sát nên tới sớm hơn hẳn một tiếng đồng hồ.
Nhưng khi anh ta đẩy cửa văn phòng của mình ra thì đã thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở bên trong, đang cúi đầu xem video.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Anh ta hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: “Cô vào bằng cách nào thế?”
“Trèo cửa sổ.” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp ngắn gọn.
Lệ Xuyên Lâm hít sâu một hơi, “Vậy cô đến từ lúc nào?”
“Mười hai giờ đêm thì phải. Tôi không ngủ được nên đến đây xem video.” Cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng xem xong hết. Cô xem cả một đêm nên cảm thấy mắt hơi sưng mỏi, vừa day mắt vừa trả lời câu hỏi của anh ta.
Lệ Xuyên Lâm nhìn dáng vẻ thoáng có phần mỏi mệt của cô, cuối cùng đi đóng cửa ban công vào rồi đưa bữa sáng mình mới mua cho cô, “Cô có biết đây là Cục Cảnh sát, có hệ thống báo động không hả?”
Mặc dù biết đồ ăn Lệ Xuyên Lâm đưa không có vấn đề gì nhưng Nhiếp Nhiên vẫn ngửi một chút theo bản năng rồi mới há miệng cắn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Bất đắc dĩ thôi mà.”
“Không có lần sau nữa đâu đấy.”