Nghiêm Hoài Vũ: “Nói bậy, lúc ông đây ở lớp 1 có cái gì mà chưa từng thử sức? Một hòn đảo nhỏ này mà tôi phải sợ á!”
“Vậy anh cứ nắm lấy tay chị Nhiên làm gì, không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân à!” Hà Giai Ngọc kéo Nhiếp Nhiên về phía mình rồi nói, “Chị Nhiên, chúng ta đi.”
Tiếp đó cô ta đi về phía một hướng khác.
Nghiêm Hoài Vũ nóng nảy, “Này, cô muốn Tử đi đâu hả? Cô đừng có mà dẫn cô ấy đi lung tung!”
Đáng tiếc là Hà Giai Ngọc không để ý đến anh ta, cô ta chỉ lấy bản đồ ra rồi nói với Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị nhìn xem, chúng ta đi đường này có được không?”
Lúc này Kiều Duy đề nghị, “Toàn bộ lớp chúng ta cùng đi chung đi, đừng tản ra, đến lúc có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Đúng đấy đúng đấy, nên đi chung đi.”
Không có ai phản đối lời đề nghị này, tất cả đều cùng bỏ phiếu thông qua.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại trợn tròn mắt nhìn họ. Đây là là khảo hạch sinh tồn, không phải là tập thể đi du xuân, những người này không có ý thức cạnh tranh sao?
Nếu như ở kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không đi cùng đồng đội, bởi vì trưởng quan của bọn họ yêu cầu, hai mươi người cùng đồng thời tiến vào trong rừng cây, nhưng cuối cùng chỉ có thể được một người đi ra.
Cho nên, cô cứ gặp được ai là giết người đó, cho đến khi một mình cô có thể thành công đi ra từ đó mới thôi.
Trong lúc cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì lại nghe thấy Lý Kiêu lên tiếng, “Cũng tốt.”
Nghe được câu trả lời của Lý Kiêu, Nhiếp Nhiên hoàn toàn bó tay rồi.
Bọn họ đang định tiến sâu vào trong rừng thì Hà Giai Ngọc hô lên, “Chờ một chút! Cái vị đi sau cùng kia, hình như cô không phải là người của lớp chúng tôi!”
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía vị trí cuối hàng.
Kiều Vũ Kiều nhìn thấy ánh mắt của mọi người khác thường thì bắt đầu khẩn trương, lắp bắp: “Tôi… sao tôi không phải là người của lớp 6?”
Hà Giai Ngọc khoanh tay trước ngực: “Sao cô có thể là người của lớp 6 được? Chẳng phải cái hôm cô bịa chứng cứ hãm hại chị Nhiên thì đã là người của lớp 1 sao?” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Thấy Hà Giai Ngọc bước từng bước đi về phía mình, Kiều Vũ Kiều hốt hoảng lùi về sau một bước nhỏ, “Tôi… tôi… tôi chỉ là thấy gì nói nấy mà thôi, tôi… tôi không hãm… hại…”
“Cô không hãm hại? Cô lại còn có mặt mũi mà dám nói mình không hãm hại à?” Hà Giai Ngọc không nhịn được nữa, xắn tay áo lên định xông tới.