Nhiếp Nhiên đã khiến cho tình cảnh của Hoắc Hoành trở thành như hiện tại, nếu giờ còn làm hỏng cả nhiệm vụ của mình nữa thì đã uổng phí sự hy sinh của anh mất rồi.
Nhiếp Nhiên cố đè nén cảm xúc xuống, thần sắc thản nhiên, khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh châm chọc: “Lý lão nói vậy quá võ đoán chăng, dù Hoắc Hoành bị mất quyền lực nhưng hắn cũng là người của Hoắc gia, làm việc vì Hoắc gia là chuyện bình thường thôi chứ.”
Đôi mắt cáo già từng trải của Lý lão nhìn thẳng vào cô, “Vậy cô cảm thấy là hắn đang làm việc cho Hoắc gia sao? Một người ngay cả anh trai của mình còn dám giết, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của gia tộc như thế ư?”
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi, trước kia những người cô giết toàn là cấp bậc đầu sỏ, loại người như Lý lão cô đã gặp nhiều rồi.
“Vậy ông nói giờ hắn bị mất quyền lực, đã không còn thực quyền thì đương nhiên hắn phải nghe theo lệnh của gia tộc rồi.” Cô ngồi tựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thái độ này của cô rõ ràng là cực kì bất kính với người có thân phận như Lý lão.
Lý lão mím môi, giọng nói lạnh lẽo: “Không thể không làm và tình nguyện làm là hai chuyện khác nhau. Con sói cô độc bị hàng phục sẽ luôn rình cơ hội cắn người khác chứ không bao giờ nghe người ta sắp đặt.”
Nhiếp Nhiên nhìn đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn giảo hoạt của Lý lão thì hơi nheo mắt.
“Vậy sao Lý lão có thể khẳng định được là hắn bị ép phải phục tùng chứ không phải là thật sự bị chèn ép tới mức không ngóc đầu lên nổi nữa? Một người có thể bị kẻ khác cướp mất địa vị chỉ trong vòng hai tháng, hẳn là hắn cũng chẳng có bao nhiêu năng lực mới đúng, sao Lý lão lại đánh giá cao hắn, cho rằng hắn còn có ngày vùng lên được chứ?”
Luận về mồm mép, Nhiếp Nhiên chưa từng thua ai, quả nhiên Lý lão bị mấy câu nói của cô làm cho nghẹn họng không đường chối cãi, “Cô!”
Mọi người thấy dáng vẻ tức mà không làm gì được của Lý lão thì đều rùng mình trong lòng.
Nhiếp Nhiên này đúng là nghé non mới sinh không sợ hổ, dám đắc tội với cả người thuộc đẳng cấp như Lý lão.
Một đám người đang nhìn cô chờ xem kịch vui thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc...
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng của một tên thuộc hạ: “Cát gia, Hoắc tổng tới rồi.”
Mọi người trong phòng bao lập tức trở nên trầm mặc.
Trên mặt Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng thật sâu.
Rốt cuộc thì anh vẫn tới!
Cát Nghĩa ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Lý lão, nếu Hoắc tổng đã tới rồi, hay là chúng ta cứ nghe lời giải thích của cậu ta xem thế nào đi, có khi đúng như Nhiếp Nhiên nói, cậu ta chỉ đơn giản là đang làm việc cho Hoắc gia thôi.”
Lý lão vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói ban nãy của Nhiếp Nhiên, tức tối đến mức chưa định thần lại được.
Cát Nghĩa tưởng là ông ta đã chấp nhận nên vội vàng đi ra, đích thân dẫn Hoắc Hoành vào, cười nói: “Xin lỗi nhé Hoắc tổng, nửa đêm muộn thế này rồi mà còn bắt cậu tới đây một chuyến.”
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, được A Báo đẩy vào trong phòng VIP, trên môi nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, hoàn toàn không giống dáng vẻ như lúc ở trong kho hàng.
“Không sao, chỉ cần có thể hoàn thành hợp tác thì tôi sao cũng được mà.”
Cát Nghĩa thấy dáng vẻ anh như thế thì trong lòng cũng bắt đầu thấy hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười hớn hở: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là Lý lão.”
Hoắc Hoành thấy tuổi tác của đối phương tương đương cấp bậc ông nội trong nhà thì cười chủ động giơ tay ra chào hỏi: “Chào Lý lão ạ!” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.