Nhiếp Nhiên bình tĩnh đi vào phòng 305 trước ánh nhìn chăm chú của các cô gái kia.
“Nhiếp Nhiên, sao cậu lại về đây?” Cổ Lâm vốn đang định nhân lúc nghỉ trưa đi qua thăm Nhiếp Nhiên, nhưng không ngờ vừa ra đến cửa đã đụng phải Nhiếp Nhiên, cô kinh ngạc khẽ hô lên.
Hà Giai Ngọc đang hô to đánh quyền ở cửa ban công phòng ngủ, vừa nghe Cổ Lâm nói Nhiếp Nhiên trở về thì lập tức chạy từ ngoài ban công vào, cô ta bá cổ Nhiếp Nhiên rồi nói: “Wow, cậu trở về rồi à! Cậu có biết sự tích vẻ vang của cậu đã truyền khắp toàn bộ quân đội không? Lợi hại quá! Bị phạt đứng chín ngày mà vẫn không phục, bây giờ ngoài chị Kiêu ra thì cậu là người thứ hai có thể khiến tôi phục! Nào đến đây, hai chúng ta đánh một trận đi! Cho đến bây giờ tôi còn chưa cùng cậu đánh một trận thật đã đâu.”
Thi Sảnh đang nằm trên giường nghỉ trưa, thấy Nhiếp Nhiên, cô ta cũng nhảy ra khỏi giường, đập vào vai Hà Giai Ngọc.
“Đánh cái gì mà đánh, Nhiếp Nhiên mới trở về, cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn đâu, giờ mà bị cậu đánh lại phải đến phòng Y tế thì làm sao?”
Hà Giai Ngọc suy nghĩ rồi gật gù, “Cũng đúng, vậy thì chờ sức khỏe cậu hoàn toàn hồi phục rồi hai ta đi đánh một trận đi!”
Nói xong, cô ta kéo tay của Thi Sảnh, hứng chí bừng bừng nói: “Nếu Nhiếp Nhiên chưa hồi phục không thể đánh được, thì cậu đi đánh với tôi đi, tôi ngứa tay lắm rồi!”
Thi Sảnh vội vàng hất tay của cô ta ra, “Tay cậu ngứa thì cậu đi bổ gạch đi, nắm lấy tay tôi làm gì!”
“Đi mà đi mà, đánh một trận thôi mà!” Hà Giai Ngọc dây dưa nắm chặt lấy tay Thi Sảnh không chịu thả ra, năn nỉ ỉ ôi.
Nếu nửa tháng trước Hà Giai Ngọc năn nỉ như thế này, có lẽ Thi Sảnh còn xem tâm tình mà miễn cưỡng suy nghĩ một chút, dù sao luyện đánh một trận tiêu hao một ít thể lực cũng tương đương với việc giảm cân.
Nhưng hiện tại thì… không được!
Cô ta từ chối một cách thẳng thừng: “Đi ra, tôi không muốn phí sức với cậu! Chiều nay là thời gian huấn luyện của chính trị viên Diêm Vương, tôi còn muốn giữ chút sức lực để sống qua sáu tiếng ma quỷ đó.”
Hà Giai Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, “Cái gì? Buổi chiều nay là tiết của chính trị viên?”
Thi Sảnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta, “Cậu cho rằng là ai?”
“Vậy thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đầy đủ thôi. Việc huấn luyện của anh ta còn ác hơn so với cả lần trước An Viễn Đạo cố ý giày vò chúng ta chạy bộ quanh núi, tôi ngủ chút đã!” Nói xong cô ta thả tay Thi Sảnh ra luôn.
“Huấn luyện của chính trị viên?” Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở cửa ra vào nhìn mọi người mà không nói một câu nào, lúc này mới nhướng mày.
Hình như bên trong đội dị bị này… đại khái… có lẽ… hình như là… không có chính trị viên thứ hai đúng không?
Trong lòng cô nhất thời cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Hà Giai Ngọc quay ra giải thích: “Nhiếp Nhiên, cậu còn chưa biết mấy hôm nay lớp chúng ta có một chính trị viên, trình độ huấn luyện rất hung ác. Kiều Vũ Kiều bị hành hạ, không phải dùng một chữ thảm là có thể hình dung được đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Thấy Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì, lúc này Hà Giai Ngọc mới nhớ tới chắc có lẽ cô không nhận ra em gái Kiều Vũ Kiều kia.
Thế là cô ta vội vàng bổ sung: “Kiều Vũ Kiều chính là người mà dù cậu không muốn như con ngốc chạy cùng cô ta đó. Không biết có phải chính trị viên cố ý nhắm vào cô ta không mà phạt cực kì tàn ác, cũng coi như thay cậu trút giận.”
Vừa nghe nhắc đến Kiều Vũ Kiều, Thi Sảnh cũng bật phắt người lên, nói với vẻ hả hê: “Đâu chỉ có cực kì tàn ác, tôi đoán chỉ mấy ngày nữa thôi là cô ta sẽ muốn chủ động xin thuyên chuyển đấy.”
“Ha ha, chưa biết chừng lại thế đấy!”