Sau khi cúp máy, Nhiếp Thành Thắng nổi giận lôi đình đá bay cái ghế bên cạnh mình, tức tối nói: “Đúng là con khốn mà!”
Diệp Trân thấy Nhiếp Thành Thắng như thế thì kinh ngạc hỏi: “Sao thế, Nhiếp Nhiên đánh ai vậy?”
Nhiếp Thành Thắng vịn tay vào mép bàn, sắc mặt âm trầm đáng sợ, gằn từng tiếng một: “Con gái của Trần Mậu Trung! Cái con chết tiệt này bị ngu rồi à!”
Diệp Trân nghe thấy ba chữ Trần Mậu Trung thì cũng khiếp sợ tới mức rơi cả đũa lên bàn, “Trời ạ, chức của em trai của Trần Mậu Trung giờ cao lắm đấy, Nhiếp Nhiên đã đụng trúng ngọn núi lớn rồi.”
“Tôi biết! Bà không cần phải nhắc lại!” Nhiếp Thành Thắng quát bà ta.
Con ranh Nhiếp Nhiên chết tiệt, vốn muốn cho nó tới đội dự bị để huấn luyện để sau này mình có thể lợi dụng, không ngờ tới đó rồi lại gây ra chuyện như vậy!
Con mẹ nó, chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào con gái của Trần Mậu Trung.
Thế có khác nào muốn hủy luôn nhà họ Nhiếp chứ?
Ông ta càng nghĩ càng tức, huyệt thái dương cũng giật đùng đùng.
Diệp Trân thấy ông ta tức tối như thế thì trong đầu lập tức xuất hiện một suy nghĩ.
Bây giờ Nhiếp Nhiên gây ra chuyện chọc giận Nhiếp Thành Thắng, vậy tại sao bà ta không học theo thủ đoạn lúc trước của Nhiếp Nhiên, nhân cơ hội này châm ngòi, khiến Nhiếp Thành Thắng lập tức cắt đứt quan hệ với Nhiếp Nhiên?
Nếu làm như thế thì hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.
Nghĩ thế, Diệp Trân liền đi tới bên cạnh ông ta vội vàng an ủi: “Thành Thắng à, ông đừng nóng vội. Tuy Nhiếp Nhiên là con gái của ông, nhưng cho tới giờ ông chưa từng để nó xuất hiện trước mặt người khác, không ai biết tới sự tồn tại của nó cả, thế nên nhà họ Trần tạm thời không tìm tới ông ngay được đâu.”
Tuy Nhiếp Thành Thắng rất tức giận nhưng chưa tới mức hồ đồ, lời của Diệp Trân rõ ràng là có thâm ý. Ông ta nhìn về phía vợ mình, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Bà có ý gì hả?”
Diệp Trân nhìn thấy trong đôi mắt ông ta là sự tức giận bị đè nén thì khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi nghĩ, hay là phủi sạch chuyện này luôn?”
“Phủi sạch ư?” Ngữ khí của Nhiếp Thành Thắng chợt nặng xuống mấy phần.
Diệp Trân biết là mình đang đánh bạc. Lúc trước, Nhiếp Thành Thắng vì quá thất vọng về Nhiếp Dập nên mới tống nó đi, giờ Nhiếp Nhiên lại có tiền đồ, tham gia đội dự bị. Có thể nói bây giờ mọi tâm tư và kỳ vọng của ông ta đều ký thác trên người Nhiếp Nhiên cả.
Nhưng... lúc này là cơ hội quá tuyệt vời, việc Nhiếp Nhiên mắc lỗi chính là cơ hội lật ngược tình thế duy nhất của bà ta.
Thế nên, vì con, vì chính mình, bà ta phải đánh cược một lần mới được.
Bà ta giữ cho lòng bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt thâm sâu không rõ của Nhiếp Thành Thắng, nói tiếp: “Tôi biết là ông không nỡ, nhưng mà Thành Thắng à, tôi cũng không muốn thế đâu. Có điều, lỗi mà con bé mắc phải lần này quá lớn, người của nhà họ Trần thuộc phe cánh tả, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Huống hồ, ông còn có tôi và Dập Dập nữa mà, cho dù ông không nghĩ cho tôi thì cũng nên nghĩ cho Dập Dập chứ! Nó mới bao nhiêu tuổi đâu, đắc tội với nhà họ Trần, tiền đồ của con ông sẽ bị phá hủy, nó là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nhiếp chúng ta đấy!”
Nghe bà ta nói vậy, đồng tử của Nhiếp Thành Thắng co lại.
Đúng thế, ông ta vẫn còn một đứa con trai nữa mà, nó là người thừa kế tương lai của nhà họ Nhiếp.
Nó không thể xảy ra chuyện gì được! Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com