Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

SÁT HẠCH THI ĐẤU - NGẤT RỒI (4)
Nhiếp Nhiên nhìn tốc độ chạy không phân cao thấp của Lý Kiêu và Thiên Dạ thì không nhịn được cảm thán, thể năng tốt thật là sảng khoái.

Sau đó cô tiếp tục duy trì tốc độ đều đặn, không ngừng chạy về phía trước.

Không phải là cô không muốn xông lên đầu tiên. Nhưng cô mới chỉ huấn luyện hai tháng, nếu muốn thể năng vượt qua những binh lính huấn luyện hơn một năm kia thì gần như là chuyện viển vông, cho nên cô chỉ mong mình ở mức trung bình là được rồi.

Càng chạy đến lưng chừng núi, số lần những bóng đen nhanh chóng vụt qua khóe mắt cô càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều gần như giữ tốc độ ngang nhau.

Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa thở có quy luật để điều chỉnh tiết tấu của mình.

Đúng lúc này, cô vô tình thấy Nghiêm Hoài Vũ cách sau lưng không xa đang cố gắng chạy về phía trước.

Nhiếp Nhiên thấy trán anh ta đang không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gần như tờ giấy trắng. Hai người Kiều Duy và Mã Tường đi bên cạnh anh ta đang lo lắng tới cực điểm.

“Anh không sao chứ?” Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa dịch đến bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ, hỏi.

“Không… không sao...” Nghiêm Hoài Vũ cúi đầu, yếu ớt xua tay sau đó tiếp tục nói: “Đừng... đừng để ý đến tôi, cô mau chạy đi.”

“Yên tâm đi Nhiếp Nhiên, có chúng tôi trông cậu ta rồi, cô cứ chuyên tâm tham gia sát hạch đi.” Kiều Duy chạy ở bên cạnh nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên nhìn mấy người bên cạnh sắp vượt qua mình thì cũng biết mình không thể chậm chạp nữa, vì vậy gật đầu nói: “Cũng được, vậy các anh chú ý một chút.”

Nói rồi cô tăng tốc độ chạy về phía trước.

Hà Giai Ngọc luôn dừng ở cách đó không xa quan sát tình hình của bọn họ, nhìn thấy Nhiếp Nhiên lao lên thì vội vàng gọi cô lại, hỏi: “Chị Nhiên, Nghiêm Hoài Vũ làm sao thế? Em thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm.”

Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ lo lắng của cô ta thì nói: “Cô lo lắng cho người ta như vậy sao không đích thân đi hỏi đi, như vậy mới có thành ý.”

“Em không hề lo lắng, anh ta sống hay chết liên quan quái gì đến em!” Hà Giai Ngọc mạnh miệng nói rồi ra sức lao về phía trước. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Nhiếp Nhiên thấy cô ta miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, ý cười hiện lên trên khóe miệng, nhưng bỗng chốc nghe thấy Kiều Duy khẽ hô lên: “Nghiêm Hoài Vũ!”

Nhiếp Nhiên dừng bước lại, ngay cả Hà Giai Ngọc vừa mới dồn sức muốn xông về phía trước cũng quay phắt đầu lại nhìn về phía Nghiêm Hoài Vũ, thấy anh ta nhắm mắt ngã xuống đất.

Hà Giai Ngọc theo bản năng lao đến, ngồi xổm ở đó không ngừng vỗ mặt Nghiêm Hoài Vũ, “Này, Nghiêm Hoài Vũ! Anh tỉnh lại đi! Anh mau tỉnh lại đi!”

“Chuyện gì thế?” Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, cũng chạy đến.

“Không sao, tôi đưa cậu ta đến phòng Y tế, mọi người tiếp tục sát hạch đi.” Kiều Duy thấy anh ta đã hoàn toàn hôn mê rồi, một tay vòng qua bả vai, một tay luồn qua lưng để đỡ chặt anh ta, sau đó vác anh ta bước nhanh xuống núi.

Hà Giai Ngọc lo lắng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Nghiêm Hoài Vũ, cuống đến nỗi đan chặt hai tay vào nhau, “Sao Nghiêm Hoài Vũ lại đột nhiên ngất đi thế, anh ta sẽ không sao chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK