Chiến hữu? Đoàn đội? Tập thể? Những cái đó thì có liên quan gì với cô!
Ở kiếp trước cô vẫn luôn một mình chiến đấu và làm việc, từ xưa tới nay chưa từng có ai ràng buộc cô. Nhưng từ sau khi trọng sinh, làm qua hai lần nhiệm vụ, trong quá trình làm nhiệm vụ đều lục đà lục đục nên cô thật sự không có một chút ấn tượng tốt gì về cái gọi là đoàn đội hợp tác cả.
Vừa phải bận tâm cái này, còn phải nhớ cái kia, có đôi khi thậm chí còn có thể sinh ra mâu thuẫn với người móc nối, khiến cho nhiệm vụ suýt nữa bị ngừng giữa chừng.
Nghĩ tới những chuyện này mà cô cảm thấy phiền muộn đến mức muốn giết người.
Nhiếp Nhiên đang nhớ tới những chuyện bực mình kia nên vẻ mặt cô càng khó coi hơn, giọng nói của cô lạnh buốt: “Nếu chính trị viên không có việc gì khác, vậy tôi xin đi trước.”
Cô vừa định quay người đi thì bỗng nhiên ngừng lại, nói với Hoắc Hoành: “A phải rồi, anh ít chú ý đến tôi thôi, tôi chỉ muốn an tĩnh sống qua một năm này.”
Sao cô lại không biết sở dĩ Lý Tông Dũng muốn giữ mình lại, thật ra đều là chủ ý của Hoắc Hoành chứ?
Nếu không phải việc xin thuyên chuyển gây ra náo động quá lớn, sẽ làm hỏng mất hình tượng cô con gái ngoan ngoãn lúc trước ở trước mặt Nhiếp Thành Thắng, thì làm sao cô lại đồng ý chứ?
Sau khi nói xong, Nhiếp Nhiên không quay đầu lại mà đi thẳng.
…
Sau khi lớp 6 bị Hoắc Hoành phạt chạy nửa giờ, giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng rưỡi rút ngắn xuống còn một giờ. Đến khi Nhiếp Nhiên quay trở lại phòng 305 để ngủ thì thấy các cô gái phải chạy 15km đã nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Lúc Nhiếp Nhiên sửa soạn giường chiếu bỗng nhìn thấy quyển vở chép bài Cổ Lâm đã làm đang yên lặng nằm bên cạnh gối. Cô cố ý nhìn sang giường Cổ Lâm, bên đó đang ngủ rất say, thế là Nhiếp Nhiên khẽ vung cổ tay để ném quyển vở đó vào thùng rác.
Ngay sau đó cô mặc nguyên bộ quần áo rồi trèo lên giường nghỉ ngơi.
Cái cơ thể này mới bị bệnh nặng dậy, phải chạy lâu như vậy đúng là hơi mệt thật.
Một năm tới, cô nhất định phải huấn luyện cho thể chất của mình đạt được trạng thái như kiếp trước mới được, nếu không cứ chốc chốc lại bệnh như thế này thật là phiền chết.
Suy nghĩ đủ thứ, cô dần dần ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, cô vẫn bị đánh thức bởi tiếng còi quen thuộc kia.
Trong tiếng còi lặp đi lặp lại, Nhiếp Nhiên đã bắt đầu thích nghi được, vì dù sao nó cũng không khác mấy với cuộc sống năm đó của cô ở căn cứ.
Cô nhanh chóng đi giày vào, sau đó cầm mũ lên chạy ra ngoài.
Hai người Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh khi biết sẽ được luyện bắn súng, lần đầu tiên không phàn nàn một câu mà dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sau đó vô cùng hưng phấn chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Tốc độ tập hợp của buổi chiều nhanh gần gấp đôi so với buổi sáng, rất hiển nhiên là bọn họ đều vô cùng chờ mong buổi huấn luyện bắn súng này.
Hoắc Hoành đưa súng ống cho từng người trong lớp 6. Khi Nhiếp Nhiên nhận khẩu súng tự động từ tay Hoắc Hoành, cô chỉ cần dùng tay áng chừng một chút là biết hôm nay chắc sẽ không luyện bắn súng.
Khẩu súng này quá nhẹ, rõ ràng là không có đạn.
Nhìn vẻ mặt của đám người kia tràn đầy sự sung sướng khi được cầm súng trong tay, cô chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi lên.
Huấn luyện với súng không có đạn thì chỉ có một loại, không còn cái nào khác.
Buổi huấn luyện ma quỷ sắp bắt đầu rồi, thế mà bọn dê đợi làm thịt này còn vui mừng như vậy. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Rất nhanh, sau khi sờ qua một lượt từ trong ra ngoài toàn khẩu súng, nhìn đến băng đạn rỗng tuếch, Hà Giai Ngọc mới nhíu mày, hỏi: “Báo cáo! Vì sao trong súng lại không có đạn ạ?”