Chim trong rừng bị dọa sợ bay tán loạn.
Hai tên cướp biển bị dí súng vào đầu kia co thắt tim lại theo tiếng súng, sau đó giống như không có xương mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Là ai nổ súng? Cướp biển? Hay là mấy người Lý Kiêu?
Cuối cùng cô cau mày lại khẽ nguyền rủa, “Đáng chết!”
Nhiếp Nhiên đá mạnh vào tên cướp biển đã nằm dưới đất đó, “Giả chết cái gì? Tao còn chưa nổ súng đâu!”
“A? Chưa nổ súng à?” Hai tên cướp biển nhắm mắt “chết” dưới đất lúc này mở mắt ra, sờ cả người mình một lần. Sau khi xác định trên người không có vết đạn, cũng không có vết thương, cuối cùng trái tim cũng hòa hoãn lại, không nhịn được thở phào một hơi, “Phù... dọa chết tôi rồi.”
“Còn không phải sao, suýt nữa tè ra quần.” Tên cướp biển sống sót sau tai nạn còn lại vỗ ngực, đáp.
Nhiếp Nhiên nghe thấy đoạn đối thoại của hai tên này thì không thể nói gì được. Tiền đồ thế này mà cũng đi làm cướp biển?
“Anh ở đây canh chừng, tôi đi xem sao!” Cô dặn dò Kiều Duy.
Kiều Duy dặn dò: “Cô phải cẩn thận đấy.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, quay người đi xuống tầng, bước nhanh về hướng thôn.
Chẳng lẽ bọn họ bại lộ rồi?
Nghĩ đến việc bọn họ bị bại lộ, mình còn phải đi cứu, cô không nhịn được mắng, “Một đám vô dụng!”
Ngay cả đánh úp cũng không biết, rốt cuộc hằng ngày cái đơn vị dự bị này dạy bọn họ cái quỷ gì thế!
Uổng công cô còn đánh giá cao Lý Kiêu tương lai sắp vào lớp 1 và ba người Nghiêm Hoài Vũ, Mã Tường, sớm biết thế này còn không bằng mình ra tay!
Ít nhất có thể một đòn đánh gục, đâu có giống như bây giờ.
Cô chạy nhanh vào trong thôn, còn chưa đến gần thì đã thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ mỗi người cầm một khẩu súng lục trong tay đứng ở cửa khu, nhắm vào mấy tên cướp biển cách đó không xa, hiển nhiên là thuận lợi rồi.
Hai bên một trái một phải không ngừng giằng co.
Nhiếp Nhiên cau mày, xem ra cũng không vô dụng như cô nghĩ.
Nhưng cô đi vào nhìn lại phát hiện một tên cướp biển trong đó bắt được một nữ binh lớp 6, dí súng vào đầu nữ binh kia, làm ầm lên, “Đừng qua đây, nếu còn đến, tao sẽ bắn chết nó!”
“A!” Nữ binh bị câu nói của gã dọa cho run lẩy bẩy, sắc mặt cũng tái đi.
Tên cướp biển kia đột nhiên siết chặt cổ cô gái, hung ác nói: “Con ranh chết tiệt, dám ám toán ông đây! Đợi xem lát nữa ông đây giết chết mày thế nào!”
Nhiếp Nhiên thấy cảnh này là biết, quả nhiên cô vẫn đánh giá cao trình độ của cả lớp 6 rồi.
Cô im lặng không một tiếng động dần dần đến gần.
Hai phe ngoài cửa khu vẫn giằng co căng thẳng.
“Chúng mày thông minh lên, mau để súng xuống, nếu không tao sẽ bắn chết nó!” Nói rồi, tên cướp biển kia kéo chốt bảo hiểm ra, dí họng súng đen ngòm vào thái dương nữ binh trong lòng.
“Cứu tôi, mau cứu tôi...” Nữ binh khóc nức nở hô lên.
Nghiêm Hoài Vũ do dự mấy giây nhưng vẫn không buông súng trên tay xuống. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Vừa rồi anh ta đã bảo đảm với Tiểu Nhiên Tử là phải bắt được những tên cướp biển này, bây giờ nếu như chưa bắt được cướp biển mà còn bị lép vế, vậy anh ta còn mặt mũi nào đi gặp Tiểu Nhiên Tử nữa?
Huống hồ, một người đàn ông như anh ta cần một cô gái cứu hết lần này đến lần khác, như vậy đúng là quá mất thể diện!
Nhưng nữ binh này thì làm thế nào?
Vứt bỏ cô ta?
Không, không được!
Anh ta siết chặt súng lục lại, ánh mắt vô cùng nặng nề.
Tên cướp biển kia thấy bọn họ không nhúc nhích thì giả vờ định bóp cò, gầm lên giận dữ, “Nhanh lên, tao không có nhiều tính nhẫn nại đâu!”