“Nhiếp Nhiên! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!” Cổ Lâm nước mắt lưng tròng nói.
“Chúng ta được người dân ở đảo này cứu, cậu ngủ bốn ngày rồi.” Lý Kiêu thấy cô đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm.
Mười mấy người còn lại ai cũng bị thương không lớn thì nhỏ, nhưng may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người nghe nói Nhiếp Nhiên tỉnh lại rồi cũng đều chen vào căn phòng nhỏ này.
Một cô gái lạ nhảy lên reo hò: “Tốt quá rồi tốt quá rồi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi! Vậy thì mọi người có thể đi đánh cướp biển rồi!”
Nhiếp Nhiên nghe xong, lập tức nuốt lời cảm ơn vốn định nói với cô gái lạ này vào trong miệng.
“Đánh cướp biển?” Cô tưởng là mình nghe lầm, yếu ớt chống tay vào giường, hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ đỡ tay Nhiếp Nhiên, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhiên Tử, cô không biết đâu, nơi này lại có cướp biển! Hơn nữa còn vô cùng hung hăng ngang ngược!”
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc, đột nhiên hất tay Nghiêm Hoài Vũ ra, giọng nói lạnh như băng: “Xin lỗi, tôi không quen bọn họ.”
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Tiểu Nhiên Tử, có phải cô sốt đến mức hồ đồ rồi không, nói linh tinh cái gì thế?”
Nói rồi anh ta giơ tay định sờ lên trán Nhiếp Nhiên, lại bị cô đẩy ra.
“Tôi không hồ đồ, tôi thực sự không biết mọi người.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không chút dao động.
Cô gái lạ kia thấy thế kinh ngạc hô lên, “Không quen? Sao lại không quen, mọi người không phải là bạn sao?”
“Không phải, tôi chỉ đi qua đây thôi, núi sạt lở nên tôi và bọn họ cùng bị cuốn đến nơi này.” Nhiếp Nhiên ra sức phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Đám người kia không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại làm như vậy, ai cũng cau mày lại.
Trong đó Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc có phản ứng lớn nhất, hai người đồng thời gọi cô:
“Tiểu Nhiên Tử?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Chị Nhiên?”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy.
Cô tụt xuống giường, cố gắng dùng tay chống vào bàn gỗ, đề phòng mình ngã xuống.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người, tôi không có gì khác, chỉ có một con dao quân dụng, đây là toàn bộ gia sản của tôi, hy vọng mọi người nhận lấy.”
Lúc ở dưới sông, vì có thể bơi nhanh nên cô đã sớm ném cái balo vào trong nước rồi, trên người chỉ còn mỗi con dao quân dụng cài bên hông này.
Cô gái kia vội vàng lắc đầu, xua tay, “Không không không, tôi không cần dao, tôi muốn mọi người cứu người dân trên đảo chúng tôi!”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta sống chết không chịu nhận nên cũng không ép, chỉ để cái dao lên bàn, “Tôi chỉ đến đây leo núi thám hiểm, không thể cứu được mọi người, cô tìm mấy người này là được rồi.”
Sau khi nói xong, cô cầm quần áo của mình định đi ra ngoài.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định đi đâu? Cô vừa mới tỉnh lại, không thể đi lung tung được!”
“Đúng vậy, mẹ tôi nói cô là người bị thương nặng nhất trong những người này, nhất định không được đi.” Y Xá cũng ở bên cạnh phụ họa.
Nhiếp Nhiên dùng sức giãy ra, “Buông tay!”
“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc lo lắng lên tiếng gọi.
Nhiếp Nhiên mệt mỏi, ngay cả đi bộ cũng tốn sức, đâu có giãy ra được. Sau mấy lần giãy giụa không có kết quả, cô sầm mặt lại, ném ánh mắt vô cùng sắc bén đến, giọng nói yếu ớt nhưng lại cực kì uy hiếp, “Tôi không thích nói lần thứ hai!”